“Đã biết thân phận của tôi, vậy thì cũng nên hiểu tôi đến từ nhà họ Lâm của Yến Kinh, các cô là ai? Muốn làm cái gì?”
Lâm Tung thầm hít một hơi, ổn định tâm trạng đang hoảng loạn, trầm giọng nói.
“Chúng tôi là ai trong lòng anh có lẽ cũng biết rồi, đi thôi Lâm Tung, Lâm Đổng muốn gặp anh.” Cung Hoan Vân nhàn nhạt nói.
“Gặp tôi sao? Hừ, Lâm Thần Y anh ta cũng xứng sao?”
Lâm Tung khinh thường nói: “Muốn gặp cũng là anh ta đến gặp tôi. Anh ta có tư cách gì mà bảo tôi đến gặp anh tam”
“Anh có chắc chắn là không đi không?” Cung Hoan Vân cau mày.
“Tôi không đi, các cô có thể làm gì được tôi?” Lâm Tung lạnh lùng nói.
“Anh có muốn thử không?” Cung Hoan Vân hỏi ngược lại.
“Thử cái gì?”
“Thử xem chúng tôi có thể làm gì được anh?” Cung Hoan Vân bước tới trước, đôi mắt như ngọn đuốc, lạnh lùng nhìn Lâm Tung.
Khí chất giống như nữ hoàng đó cực kỳ tuyệt vời, thực sự khiến Lâm Tung cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Lâm Tung lùi lại phía sau hai bước, trêи mặt mồ hôi chảy ròng ròng.
Anh ta sững sờ nhìn Cung Hoan Vân, nuốt nước bọt, vốn dĩ muốn từ chối nhưng nghĩ tới bản thân chỉ có một mình, liền nghiến răng nghiền lợi, hừ lạnh nói: “Được, vậy tôi sẽ đi xem thử Lâm Đồng của các cô có bản lĩnh gì. Nhưng đừng nói rằng nhà họ Lâm của tôi sợ anh talII “
Nói xong, Lâm Tung hừ một tiếng, đi tới bên đường.
Cung Hoan Vân lập tức vẫy tay, gọi một chiếc xe thương vụ, đưa Lâm Tung nhanh chóng đến tập đoàn Dương Hoa.
Khoảng 20 phút sau, Lâm Tung bước vào văn phòng của Lâm Dương.
Đương nhiên, Lâm Dương vào lúc này đã khôi phục khuôn mặt tuần tú vốn có của mình.
Anh đang đứng trước khung cửa sổ sát sàn, châm một điều thuốc và hít một hơi thật sâu.
Lâm Tung mặt không biểu cảm bước vào, cũng không khách sáo, liệc mät nhìn Lâm Dương một cái rôi trực tiệp ngồi trêи sô pha, nói với Cung Hoan Vân: “Tôi khát rồi, cho tôi một ly nước! “
“Tên khốn, anh đang gọi ai vậy? Chị Cung có thể để anh sai khiến sao?” Người bên cạnh giận tím mặt, muốn ra tay đánh Lâm Tung.
Rốt cuộc, Lâm Tung quá kiêu ngạo rồi.
Tuy nhiên, người đó còn chưa ra tay, Lâm Dương ở bên này đã nói: “Hoan Vân!”
“Chủ tịch Lâm” Cung Hoan Vân gật đầu.
“Đi, pha cho hắn một ly trà.” Lâm Dương nhẹ giọng nói.
Cung Hoan Vân sửng sốt.
Những người khác cũng vô cùng kinh ngạc.
Nhưng Lâm Dương không nói gì nữa.
Cung Hoan Vân không thể hiểu được ý nghĩa trong lời nói này của Lâm Dương, nhưng cô ta vẫn làm theo.
Một lúc sau, một tách trà thơm được bưng lên.
“Không tồi, không tồi, haha …” Lâm Tung rất vui vẻ, nhấp một ngụm, nheo mắt nhìn Cung Hoan Vân nói, “Thật không ngờ người phụ nữ như cô còn có kỹ năng pha trà như vậy, rất tốt! Haha… “
“Có thể được uống trà do tôi pha, toàn bộ Giang Thành không có mấy người.” Cung Hoan Vân lạnh lùng nói.
*Người có thể pha trà cho tôi, toàn bộ Trung Quốc cũng không có mấy người.” Lâm Tung cười nhẹ, ánh mắt không ngừng nhìn tư thế uyễn chuyển của Cung Hoan Vân.
Cung Hoan Vân ánh mắt lạnh lùng, một tia sát khí lướt qua.
Chính vào lúc này, Lâm Dương đã quay người lại.
Lâm Tung liếc anh một cái rồi mở miệng cười nói: “Chủ tịch Lâm, tại sao anh lại vất vả mời tôi đến đây?”
“Triệu Thiên đưa đơn thuốc cho anh rồi đúng không?” Lâm Dương dập tắt đầu thuốc, nhàn nhạt hỏi.
“Không.”
Lâm Tung đương nhiên sẽ không thừa nhận.
“Anh là người thông minh, tôi cũng vậy. Mọi người đều là người thông minh, đừng làm bộ nữa!” Lâm Dương ngẳng đầu lên, yên lặng nhìn Lâm Tung: “Có lẽ tôi không nên tin tưởng Triệu Thiên, Tôi không ngờ anh ta thực sự lấy được đơn thuốc của tôi. Bây giờ, tôi tin rằng anh ta chắc chắn đã đưa đơn thuốc cho anh rồi. Anh lấy nó ra đi… như vậy tôi có thể để anh sống sót mà mời khỏi đây! “
*Ý anh là cái này sao?” Lâm Tung lấy đơn thuốc giả kia ra hỏi.
Lâm Dương lắc đầu: “Ý của tôi là đơn thuốc thứ hai mà Triệu Thiên đưa cho anh!”
“Từ đầu đến cuối, tôi chỉ nhận được một đơn thuốc từ Triệu Thiên kia!”
*Xem ra tôi chỉ có thể dùng một số thủ đoạn đặc biệt mới có thể khuát phục được anh.” Lâm Dương thở dài một hơi, sau đó gật đầu với Cung Hoan Vân.