Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 426



Chương 426:

 

Có người vô cùng lo lắng và hét lớn bác sĩ đang ở đâu, có người thì khóc lóc thảm thiết, gọi tên người thân của mình.

 

Những chiếc xe cấp cứu được điều động đó không thẻ lái vào bệnh viện, trong lúc tuyệt vọng, các nhân viên y tế chỉ có thể dùng cáng để đưa bệnh nhân đang hôn mê vào trong.

 

“Chuyện này là sao vậy?”

 

Người nhà họ Lâm toàn bộ đều sững sờ.

 

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Tung lẫm bẩm nói.

 

Lâm Vũ Hào há to miệng, nói không nên lời.

 

Lần này, ngay cả anh ta cũng cảm thấy sự việc đã không còn đơn giản nữa.

 

Lâm Ngữ Yên cau mày, dừng xe ở bên đường, đẩy cửa xe bước ra ngoài.

 

“Em họ, em đi đâu vậy?” Lâm Vũ Hào vội vàng hỏi.

 

“Đến bệnh viện hỏi thăm tình hình. Đột nhiên có nhiều bệnh nhân như vậy. Chắc chắn là có vấn đề. Tốt nhất nên tìm hiểu rõ rồi nói.” Lâm Ngữ Yên nghiêm nghị nói rồi đi về phía bệnh viện.

 

Mọi người cũng vội vàng chạy theo.

 

Nhưng vào lúc này …

 

Cót két!

 

Mấy chiếc xe cấp cứu bắt ngờ lái đến và dừng lại trước cổng bệnh viện, sau đó, nhiều người mặc áo blouse trắng bước xuống xe, bọn họ bế một số bệnh nhân trong tình trạng nguy kịch lên xe một cách rành mạch phân minh.

 

Mấy người nhìn theo, lại phát hiện ra rằng một người quen bước xuống từ những chiếc xe cấp cứu này.

 

Nhìn thấy người đó, đám người Lâm Ngữ Yên còn cho rằng bản thân bị hoa mắt rồi…

 

“Chủ tịch Lâm?”

 

Cô ta hét lên thất thanh.

 

Lâm Vũ Hào và những người khác cũng không thể nào tin được nhìn người mới đến.

 

“Ò? Các người cũng ở đây à?”

 

Lâm Dương đưa mắt nhìn đám người Lâm Ngữ Yên, trên mặt không có biểu cảm gì mà cùng với nhân viên xe cứu hộ chuyển bệnh nhân lên xe.

 

“Thế nào? Lâm thần y, anh còn có thời gian quan tâm đến những việc không đâu này sao? Tập đoàn Dương Hoa của các anh sắp gặp tai họa ngập đầu rồi! Anh còn chưa ý thức được sao?” Lâm Vũ Hào cười nhẹ nói.

 

“Câu này có lẽ là tôi nói với các anh mới đúng, hơn nữa tôi nói lại một lần cuối cùng, thuốc mới không hoàn thiện!”

 

Lâm Dương nhàn nhạt nói, liền lên xe lái thẳng đi.

 

“Thật là ngu ngốc, làm thế nào mà một tên ngốc như vậy lại có thể tạo ra những phương thuốc đó?” Lâm Vũ Hào khinh thường nói.

 

“Tập đoàn Dương Hoa sớm muộn gì cũng sẽ bị huỷ trong tay một tên ngốc như vậy. Cũng không biết gia tộc của chúng ta sao lại xem trọng loại người này.” Lâm Tung cũng lắc đầu lia lịa.

 

Nhưng Lâm Ngữ Yên lại sững sờ tại chỗ, nhìn về phía Lâm Dương đang đi xa, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

 

Một lúc sau, sắc mặt của cô ta đột nhiên trở nên vô cùng tái nhọt, đột ngột quay người lại và lao về phía bệnh nhân gân nhất ở lôi vào bệnh viện.

 

“Em họi”

 

“Cô Ngữ Yên!”

 

Mọi người kinh ngạc, lần lượt hét lên.

 

Tuy nhiên, Lâm Ngữ Yên không quan tâm gì cả, trực tiếp chạy đến chỗ một bệnh nhân đang hôn mê bên cạnh, nói với người nhà của bệnh nhân đang khóc kia: “Tôi là bác sĩ, có thể để tôi xem thử triệu chứng của anh ta được không?”

 

“Cô là bác sĩ sao? Tốt quá rồi, cầu xin cô làm ơn cứu bố tôi với!” Cô gái bên cạnh với đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói.

 

Bây giờ bệnh viện đã quá tải, bác sĩ cũng không biết phải làm thế nào, những bệnh nhân này đừng nói là có người khám, e là đến cả giường bệnh cũng không có, chỉ có thể nằm ở đây chờ chết.

 

Nghe thấy lời nói của Lâm Ngữ Yên ở bên này, người nhà của những bệnh nhân xung quanh toàn bộ đều nhìn sang.

 

“Thưa cô, cô là bác sĩ sao?”

 

“Nhanh khám cho anh tôi đi, anh tôi sắp không xong rồi.”

 

“Bác sĩ, mau xem qua cho mẹ tôi đi.”

 

“Bác sĩ, cầu xin cô!”

 

“Bác sĩ, tôi quỳ xuống cầu xin cô.”

 

Người nhà bệnh nhân toàn bộ đều xúm lại, vừa khóc vừa quỳ lạy.

 

“Mọi người đừng lo lắng, tôi sẽ khám từng người một.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.