Chương 431:
Rõ ràng là trưởng lão cũng có vấn đè.
Cần phải biết, thuốc dẫn đã được phân tích ra bởi dược phường của ông ta.
Tuy nhiên, Lâm Vũ Hào cũng hiểu rằng, bản thân kêu ca bắt bình vào lúc này không chỉ vô ích, ngược lại sẽ khiến những người này càng thêm thất vọng.
Anh ta hít một hơi thật sâu, quỳ xuống khấu đầu với Lâm Hình, khàn giọng nói: “Chuyện đã như vậy rồi, Vũ Hào không có gì để nói, Vũ Hào cũng không muốn gia tộc trở nên như vậy. Vũ Hào chỉ muốn nói rằng chuyện này Vũ Hào nguyện ý nhận toàn bộ trách nhiệm, nhưng mà Vũ Hạo thấp cổ bé họng, không có năng lực gì. Nếu như gia tộc đồng ý, Vũ Hạo có thể lầy cái chết để tạ tội!”
Không thể không nói Lâm Vũ Hạo vẫn rất hiểu chuyện.
Nhưng Lâm Tung và những người khác ở phía sau đã sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc, đột nhiên nhảy dựng lên.
“Chết??”
“Không … không được! Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết!”
“Chuyện này sao có thể trách chúng tôi? Chúng tôi cũng chỉ làm theo những gì mà gia tộc nói!”
“Đúng …đúng vậy, tại sao chúng tôi phải chịu trách nhiệm?
Tôi không phục! Tôi không phục!”
Đám người Lâm Tung vội vàng mở miệng hét lên, cũng không quan tâm đến cái gì mà ba bảy hai mt, lời gì cũng nói ra.
Ngay khi những lời này rơi xuống, sắc mặt của Lâm Ngữ Yên lập tức thay đổi.
“Lâm Tung, anh im miệng!” Cô ta vội vàng hét lên.
Nhưng lại vô ích.
Giờ phút này, đám người Lâm Tung đã là lục thần vô chủ, giống như ruồi không đầu, sớm đã không thể giữ miệng được rồi.
“Cô Ngữ Yên, các cô là dòng chính, bọn họ đương nhiên sẽ không trách cô, nhưng chúng tôi thì khác! Chuyện này bọn họ rõ ràng là muốn chúng tôi gánh chịu, chúng tôi không muốn chết! Tại sao lại là chúng tôi? Chúng tôi không phục! Chúng tôi không phục! “
Lâm Tung nghiêm nghị hét lên, sau khi hét xong liền quay.
đầu lại muốn rời đi.
Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, một số người đàn ông to lớn mặc vét trực tiếp xông vào, đè đám người Lâm Tung xuống đắt.
“Buông tôi ra, nhanh buông tôi ra!”
Lâm Tung có gắng hết sức vùng vẫy.
“Ngu ngốc!”
“Chuyện này để một người như Lâm Tung đi làm, vốn dĩ chính là sai làm.”
Các tầng lớp cấp cao lại gật đầu lia lịa.
Lâm Ngữ Yên cũng thở dài, không nói gì thêm.
Cô ta biết rằng Lâm Tung đã kết thúc rồi!
Nếu như Lâm Tung giống như Lâm Vũ Hào, nhận lấy tất cả lỗi về mình thì chắc chắn sẽ giữ được một con đường sống, thậm chí sau này còn có thễ sống không lo cơm áo.
Nhưng mà… anh ta đã sợ hãi!
Anh ta thực sự nghĩ rằng nhà họ Lâm sẽ xử chết anh ta.
Trên thực tế, nhà họ Lâm chỉ muốn một lối thoát, muốn làm ra vẻ để cho những gia tộc khác của Yến Kinh xem.
Nhà họ Lâm không thể để người khác nghĩ rằng quyết sách này là do tầng lớp cấp cao của nhà họ Lâm đưa ra, mà là muốn để cho bọn họ biết chuyện này là do Lâm Vũ Hạo, Lâm Tung và những hậu bối khác của nhà họ Lâm làm ral Bằng cách này, thể diện của bọn họ cũng sẽ được bảo toàn, danh tiếng của nhà họ Lâm cũng được giữ gìn.
Lâm Tung và Lâm Vũ Hào có thể sẽ chỉ bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm, tệ nhất cũng chỉ là chuyển đến một phân nhánh của gia tộc, chết sao? Thật nực cười! Đây lại không phải là thời cổ đại, sao có thể tàn nhẫn như vậy?
Nhưng Lâm Tung đã làm ầm ï lên như vậy rồi, tình huống cũng không phải tầm thường.
Lâm Hành dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám người Lâm Tung đang vùng vẫy, trong miệng lạnh lùng thốt ra mấy chữ: “Đưa vào khổ lao đi!”
Ngay khi lời này rơi xuống, trong sảnh chính im lặng như tÒ…
Khổ lao?
Đó là nơi như thế nào, người nhà họ Lâm đều biết rõ.
Đó chính là một nhà tù tăm tối! Cũng chính là hình phạt cao nhất của nhà họ Lâm đối với người trong tộc.
Một khi bước vào nơi đó, thì đừng nghĩ đến việc trở ra, về cơ bản, hầu hét những người nhà họ Lâm bị đưa vào Khổ Lao đều chết ở trong đó.