Chương 439:
“Các anh làm sao vậy? Chuyện gì có thể quan trọng hơn tính mạng con người!” Tô Trân gần như hét lên nói.
Sắc mặt của người đó trầm xuống, lạnh lùng nói: “Cô này, những chuyện mà hiện tại mấy vị sư phụ đang xử lý, chuyện nào cũng đều liên quan đến tính mạng con người.
Trước mắt, tất cả người của Huyền Y Phái chúng tôi đều tham gia vào công tác cứu chữa. Đừng nghĩ rằng chỉ có mạng của các bà là mạng, còn mạng của người khác thì không phải sao, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo tính mạng của mỗi con người, nhưng hy vọng thái độ của các bà có thể tốt hơn một chút. “
“Này, anh nói chuyện như thế nào vậy?” Tô Trân sốt ruột, liền muốn cãi nhau với người đó, nhưng Tô Dư vội vàng giữ bà ta lại.
“Cô, đừng nói nữa…” Tô Dư rưng rưng nước mắt.
Tô Trân mở miệng, nhưng cuôi cùng cũng không nói gì nữa.
Lâm Dương lẳng lặng theo dõi tất cả những chuyện này, bởi vì anh ta đội mũ khi đi ra ngoài, cho nên rất nhiều người không nhận ra anh chính là Lâm Đồng.
Anh lắc đầu, trực tiếp rời đi.
Anh không có chút thiện cảm nào với bà cụ Tô, cho nên ngay cả lúc then chốt này, anh cũng không thể nào ra tay, sống chết có mệnh, phú quý tại trời, anh không nhất thiết phải vì bà cụ Tô mà ra tay. Đương nhiên, sự hỗ trợ theo chủ nghĩa nhân đạo vẫn sẽ có, anh sẽ không dặn dò người của Huyền Y Phái chấm dứt việc điều trị cho bà cụ Tô.
Chỉ là, Lâm Dương vẫn chưa đi được mấy bước …
“Anh rẻ?”
Một tiếng gọi của trẻ con vang lên.
Lâm Dương cả người run lên, không quay đầu lại, nhưng lại thấy một bé gái lon ton chạy tới, nắm lấy cánh tay Lâm Dương.
Lâm Dương khẽ nghiêng đầu, mới phát hiện người đang ôm cánh tay mình là Tô Tiểu Khuynh.
Nhưng mà, khuôn mặt của anh bây giờ là Lâm Đồng, chứ không phải Lâm Dương, Tô Tiểu Khuynh cũng không nhận ra.
Còn Tô Nhan ở đằng kia cũng vô cùng kinh ngạc, mặc dù không nhìn thấy Lâm Dương chính diện, nhưng có lẽ cũng tưởng rằng bóng dáng này là của Lâm Dương, cho nên cũng hét lên thất thanh một câu, “Lâm Dương, sao anh lại ở đây?”
Bỏ đi!
Lâm Dương thở dài, khẽ rút một cây kim bạc, châm vào cổ.
Trong phút chốc, khuôn mặt đẹp trai như nam thần trở lại dáng vẻ của Lâm Dương.
Anh quay đầu, nhìn Tô Tiểu Khuynh vẻ mặt tươi cười nói: “Tiểu KhuynhI”
“Anh rẻ, thật sự là anhI”
Tô Tiêur Khuynh phần khích vô cùng.
“Tên phé vật cậu sao lại ở đây?” Trương Tinh Vũ nhướng mày đột nhiên không vui.
Lâm Dương không nói lời nào, chỉ xoay người gật đầu với Tô Nhan ở đằng kia, coi như là chào hỏi.
Tô Nhan mở miệng, muốn nói lại ngừng, sau đó khẽ thở dài, “Bà nội bệnh rất nặng. Lần này có lẽ là thật rồi. Anh cũng đến đây thăm bà một chút đi.”
Lâm Dương vốn dĩ muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt u sầu và bắt lực của Tô Nhan, anh gật đầu đi về phía bà cụ Tô đang được đặt ồn định trên giường bệnh lộ thiên ở bên này.
“Cái thứ có này sao cũng tới? Cút ngay!”
Tô Trân đang phiền não nhìn thấy Lâm Dương tới gần, đột nhiên rống lên.
“Cô, sao cô có thể nói chuyện với Lâm Dương như thế?
Anh ấy cũng là có ý tốt!” Tô Nhan có chút tức giận.
“Đúng vậy, cô, dù sao Lâm Dương cũng là người nhà của chúng ta!” Tô Dư cũng lo lắng vội vàng nói.
“Người nhà? Cậu ta cũng xứng sao? Nếu như cậu ta thật sự cảm thấy mình và chúng ta là một gia đình, vậy được, cháu bảo cậu ta nhanh chóng liên hệ với Mã Hải, tìm Lâm Đồng tới! Chữa bệnh cho bà!” Tô Trân trừng mắt nhìn Lâm Dương, lạnh lùng nói.
Ngay khi những lời này vừa rơi xuống, vẻ mặt của mọi người đột nhiên trở nên kỳ quái.
Người nhà họ Tô biết Lâm Dương quen biết Mã Hải, nhưng người của toàn bộ Giang Thành cũng đều biết rằng Lâm Đồng thích Tô Nhan.
Bây giờ rất nhiều người đang lan truyền, nói rằng sở dĩ Lâm Dương quen biết Mã Hải là do Lâm Đồng bày mưu đặt kế, để ông ta tiếp xúc với Lâm Dương, bảo Lâm Dương rời khỏi Tô Nhan, để Lâm Đồng có thể thuận lợi đón người đẹp trỏ về.
Bây giờ Tô Trân yêu cầu Lâm Dương chủ động liên lạc với Lâm Đồng, đây là đang làm cái gì?
Trong mắt người ngoài, điều này tương đương với việc trao tay của vợ mình vào lòng bàn tay của người đàn ông khác!