Chương 441:
Trương Tinh Vũ và Tô Trân ngay lập tức mắng chửi.
Ra lệnh?
Làm sao có thể?
Tính cách của bọn họ đã định trước là không thỏa hiệp, rốt cuộc xung quanh có nhiều người nhìn như vậy, không phải là quá xấu hỗ sao?
Tài xế nghe vậy đương nhiên rất tức giận, anh ta gật đầu lia lịa nói: “Được! Được! Tốt lắm! Đừng tưởng rằng các bà là phụ nữ thì ông đây sợ!”
Nói xong liền quay đầu nói vài câu với người ngồi ở hàng ghế sau, sau đó mỏ cửa xe đi về phía hai người phụ nữ.
“Anh định làm cái gì?”
Tô Quảng, Tô Cối và những người khác ngay lập tức ngăn người đàn ông lại.
Nhưng tài xế đó rất cao, cơ thể cũng cực kỳ cường tráng, hai người cũng không cản được, tài xế lao tới trước mặt hai người phụ nữ, tát mỗi người một cái.
Bốp bốp!
Tô Trân và Trương Tinh Vũ trực tiếp bị đánh ngã xuống đất.
Một cái răng của Trương Tinh Vũ bị đánh văng ra, miệng đầy máu tươi.
“Chàt”
Những người xung quanh vô cùng kinh ngạc.
Tất cả mọi người đều chét lặng.
Tô Nhan sững sờ.
Ngay cả Lâm Dương cũng không có phản ứng.
Lại có người dám ra tay ở nơi này sao?
“Hai con tiện nhân thối! Ông đây đang gấp gáp đi gặp Tần Bách Tùng và Long Thủ! Các người thức thời nhanh cút cho tôi, nếu không ông đây sẽ đánh các người nằm lăn ra đất mà tìm răng!” Người lái xe kiêu ngạo hét lên.
“Tên khốn, tôi liều mạng với anh!”
Trương Tinh Vũ bò dậy khỏi mặt đất và lao về phía người lái xe như phát điên.
Nhưng người lái xe hoàn toàn không hiểu được đạo lý người đàn ông tốt không đánh nhau với phụ nữ, trực tiếp một chân đá qua.
Bùm!
Trương Tỉnh Vũ lại lăn xuống đất, người đầy bụi đất, nhếch nhác làm sao.
Còn người nhà họ Tô và Tô Quảng hoàn toàn tức giận.
“Tên chó dưỡng, anh quá kiêu ngạo rồi!”
“Đánh, tôi không tin một mình anh ta có thể đánh bại nhiều người chúng ta như vậy? Đánh!”
Tô Cương, Tô Cối trực tiếp nhảy bổ tới, Tô Quảng vốn luôn yếu đuối, lần này cũng không sợ hãi, trực tiếp giơ nắm đắm lên đánh vào tài xé.
Mặc dù tài xế cường tráng, nhưng anh ta không thể chống lại được với đám đông, nhanh chóng bị đánh bại, trên mặt xuất hiện máy vét bằm tím.
Nhưng mà chính vào lúc này, lại có thêm mấy chiếc xe chạy vào học viện, dừng lại phía sau chiếc xe Bentley, một lượng lớn người mặc đồ đen lập tức từ trên xe lao xuống, trực tiếp xông đến bên này, đè người nhà họ Tô và Tô Quảng trên mặt đắt.
Lâm Dương vừa nhìn thấy, ánh mắt ngay lập tức lạnh lùng vô cùng.
“Dừng tay!!”
Lúc này, một trụ cột của Huyền Y Phái dẫn đầu một nhóm nhân viên y tế lao tới, đẩy những người mặt áo đen này ra.
Lâm Dương nhận ra người này, anh ta tên là Mạc Phó, từng học tập cùng với Hùng Trường Bạch.
Theo bối phận, anh ta là học trò của học trò mình.
“Các anh là ai? Các anh có biết đây là nơi nào không? Lại dám ở đây gây náo loạn? Nơi này không hoan nghênh các anh, mời đi ra!” Mạc Phó nổi giận đùng đùng nói với đám người mặc áo đen này.
Học viện Huyền Y Phái là thánh địa trong tâm trí anh ta, làm sao có thể để người khác hỗn xược như vậy?
“Anh là Long Thủ sao?”
Tài xế sờ lên vét bầm trên mặt mình, có chút mơ hồ không rõ hỏi Mạc Phó.
“Không phải!”
“Vậy anh là Tần Bách Tùng?”