Chương 454:
Lâm Ngữ Yên sửng sót một chút, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng khẽ mở ra, có chút cứng họng.
Nhưng một lúc sau, cô ta tự giễu cười, gật đầu: “Những gì anh nói đều có lý, anh có lẽ cũng đã biết mục đích tôi tìm anh. Bây giờ nói những câu xã giao khách khí như thế này thật sự rất vô nghĩa.”
“Vậy thì chúng ta hãy nói chuyện rõ ràng đi.” Lâm Dương nhìn chằm chằm vào Lâm Ngữ Yên, mặt không biểu cảm nói: “Tôi không thể nào giúp các cô liên lạc với Lâm thần y!
“Thật sự không có chỗ để thương lượng sao?” Lâm Ngữ Yên hơi nhíu mày.
Thật ra cô ta cũng biết chuyện này rất khó, dù sao thì lúc trước nhà họ Lâm cũng đã nói chuyện với Lâm Dương, nhưng lại không được.
“Thương lượng? Lâm Ngữ Yên, nếu như tôi để chồng cô kết hôn với người phụ nữ khác, cô có đồng ý không?”
“Tôi còn chưa kết hôn.”
“Vậy thì để mẹ cô tái hôn với người khác!” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Lâm Dương, ý của anh là gì?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Ngữ Yên tức giận.
“Ý của tôi rất đơn giản. Nếu như bố hoặc mẹ cô đồng ý tái hôn hoặc kết hôn với người khác, tôi sẽ ngay lập tức đưa Tô Nhan đến giường của Lâm Đồng và sắp xếp để Lâm Đồng gặp mặt các cô. Nếu như cô sẵn lòng chấp nhận, thì tôi cũng sẵn lòng.” Lâm Dương từ tốn nói.
Chà!
Người nhà họ Lâm ở bàn bên cạnh lập tức đứng lên, trừng mắt nhìn Lâm Dương.
Những người phục vụ trong quán cà phê đều vô củng kinh ngạc.
Nhưng Lâm Ngữ Yên đã kịp thời giơ tay ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống.
Cô ta nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, trong đôi mắt mùa thu có thất vọng, có bắt lực, có đau khổ, có tức giận.
Rất là phức tạp.
Nhưng trong mắt Lâm Dương chỉ còn lại vẻ lạnh lùng.
Hai người cứ bốn mắt nhìn nhau như vậy.
Khoảng ba phút sau, Lâm Ngữ Yên mới chậm rãi nói: “Lâm Dương, tôi biết loại chuyện này đối với bất kỳ người đàn ông nào mà nói đều không cách nào chấp nhận nổi.
Dù sao đó cũng là vợ mình, nhưng Lâm Dương, về người vợ này của anh, trong lòng mỗi người chúng ta đều biết rõ.
Anh kết hôn với cô ấy đã ba năm rồi nhưng đến một ngón tay của cô ấy cũng chưa từng chạm vào. Giữa các anh chỉ là một cặp vợ chồng hữu danh vô thực. Càng huống hò, nhà họ Tô cũng coi thường anh, người vợ này của anh cũng chưa bao giờ coi trọng anh, không lẽ anh còn muốn chịu đựng loại nhục nhã và xấu hỗ này sao? “
*Ý của cô là gì?” Lâm Dương nhàn nhạt hỏi.
“Lâm Dương, chuyện tôi đều đã nghe qua rồi. Tôi biết anh rất uất ức. Gia tộc đưa anh xuống phân nhánh, phân nhánh lại ném anh đến nhà họ Tô. Chắc anh rất hận nhà họ Lâm, nhưng Lâm Dương, thế giới này chính là như vậy, nếu như anh vô dụng thì ai sẽ quan tâm đến anh? Bây giờ cơ hội đến rồi, anh chỉ cần phối hợp với chúng tôi, giúp chúng tôi nắm bắt được đường dây của Lâm thần y, anh có thể quay trở lại nhà họ Lâm rồi, anh có thể có được tất cả những gì mà mình muốn. Hà tất phải ở trong nhà họ Tô chịu coi thường? Hà tất phải bị người ở Giang Thành chế nhạo và sống một cuộc sống vô dụng không ra gì? “, Lâm Ngữ Yên tận tình khuyên bảo nói.
Đứng trên góc độ của cô ta, đây quả thực là một cơ hội cho Lâm Dương.
Nhưng theo quan điểm của Lâm Dương, đây … từ đầu đến cuối đều chỉ là một trò cười.
Lâm Dương mặt không cảm xúc nhìn Lâm Ngữ Yên, khuôn mặt giống như giếng cổ, không có chút sóng gió.
Lâm Ngữ Yên luôn quan sát biểu hiện của Lâm Dương, không hiểu tại sao, cô ta cảm thấy ánh mắt của Lâm Dương có chút đáng sợ, cũng có chút … quen thuộc đến khó hiểu, nhưng cô ta không biết ánh mắt đó rốt cuộc là giống với ánh mắt của ai.
“Tôi hỏi cô một câu.” Lâm Dương nói.
“Anh nói đi.”
“Chuyện này …có tính là nhà họ Lâm đang cầu xin tôi không?”
“Cầu xin?”
Lâm Ngữ Yên lại cau mày.
Đây không phải là một từ hay.
Ít nhất là đối với nhà họ Lâm Nhà họ Lâm có thể sẽ cầu xin ai đó, nhưng … tuyệt đối không thể nào cầu xin một người như Lâm Dương.
“Không.” Lâm Ngữ Yên lắc đầu.
“Vậy thì xin mời trở về đi.” Lâm Dương trực tiếp nói.
“Lâm Dương, anh thật sự muốn từ bỏ cơ hội ngàn năm khó gặp này sao?” Lâm Ngữ Yên lo lắng, vội vàng đứng dậy: “Nếu bỏ lỡ cơ hội này, anh có thể cả đời này cũng không cách nào trở lại nhà họ Lâm được nữa! “
“Tại sao tôi phải quay lại nhà họ Lâm?”
Lâm Dương lắc đầu, bình tĩnh nói: “Nhà họ Lâm hoàn toàn không có gì háp dẫn tôi, tôi hà tất phải trở về nơi đó?”
“Nhưng …” Lâm Ngữ Yên còn muốn nói gì đó, nhưng Lâm Dương đã đứng lên.