Chương 466:
Cô không thể hiểu được cuộc nói chuyện giữa Lâm Ngữ: Yên và Lâm Dương, cô cũng không chen vào, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng Lâm Dương sẽ đột nhiên chuyển chủ đề sang cô.
Cô sững sờ nhìn Lâm Dương, sau đó gật đầu: “Ngon …ngon…”
“Vậy thì ăn nhiều chút đi.” Lâm Dương xua tay.
Người phục vụ bên cạnh lập tức đi tới, rót đầy rượu cho Tô Nhan.
“Cheese!” Lâm Dương nâng ly.
“Chesse.” Tô Nhan có chút không tự nhiên cũng nâng ly.
Hai người bọn họ hoàn toàn coi Lâm Ngữ Yên ở bên cạnh là không khí.
“Lâm thần y, anh …” Thân thẻ thanh tú của Lâm Ngữ Yên run lên.
Nghĩ đến cô ta đường đường là đại tiểu thư của nhà họ Lâm, có khi nào chịu sự khinh thường như vậy?
Lâm Ngữ Yên đang sắp phát điên, nhưng Lâm Dương lại lên tiếng: “Cô Lâm, nếu như cô đến để ăn cơm, tôi có thể mời cô, nhưng nếu như cô đến đây với mục đích khác, vậy thì mời về cho. Cuộc chiến tranh này chính là nhà họ Lâm nổ súng. Bây giờ nhà họ Lâm nói không đánh thì không đánh, cô cảm thấy có thể không?”
“Nói như vậy thì, Lâm thần y định chống lại nhà họ Lâm của tôi đến cùng sao?” Lâm Ngữ Yên lạnh lùng nói.
Lâm Dương không nói gì.
Lâm Ngữ Yên vỗ bàn tức giận nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, nghiền răng nói: “Lâm thần y, tôi nói cho anh biết!
Anh đừng tưởng rằng mình thực sự thắng rồi. Những gì anh đang đối mặt bây giờ không phải là thực lực thực sự của nhà họ Lâm chúng tôi. Tôi khuyên anh một câu, tính đến nay cốt cán của dòng chính vẫn chưa ra tay, chuyện này vẫn luôn do Hình Kính Tư xử lý, nếu như Hình Kính Tư không giải quyết được, thì cốt cản của nhà họ Lâm nhất định sẽ can thiệp vào, tới lúc đó, sợ rằng anh đến cơ hội hối hận cũng không có! Anh hoàn toàn không biết cốt cán của nhà họ Lâm rốt cuộc đáng sợ đến thế nào! “
Ngay khi những lời này rơi xuống, trong mắt Tô Nhan lộ ra vẻ lo lắng, nhưng cô cũng sẽ không nhúng tay vào loại chuyện này, suy cho cùng theo cô, mình chỉ là người ngoài.
Nhưng Lâm Dương vẫn im lặng, tự mình ăn cơm.
“Cô Lâm, nếu như đã ăn no rồi, xin mời rời đi. Bữa tối này, nói đúng ra, là tôi mời cô Tô Nhan. Xin cô đừng quáy rày bầu không khí.” Lâm Dương chậm rãi đặt ly rượu xuống nói.
“Anh …được! Được! Lâm thần y, anh đã không nghe lời tôi nói, đến lúc đó chịu tổn thất, đừng trách tôi không nhắc nhở anh! Anh cứ chờ mà hôi hận đi!” Lâm Ngữ Yên tức giận giật lấy cái túi bên cạnh, trực tiếp xoay người rời đi.
“Cô Lâm…”
Tô Nhan hét lên một tiếng, nhưng Lâm Ngữ Yên cũng không quay đầu lại.
Lâm Dương không quan tâm đến Lâm Ngữ Yên, nhìn thời gian cũng cảm thấy trễ rồi, liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nhưng đúng lúc này, người phục vụ bên cạnh đột nhiên cầm máy bộ đàm lên nói vài câu, sau đó gật đầu, đi về phía Lâm Dương.
“Chủ tịch Lâm, xảy ra chuyện rồi, anh đi xuống xem thử: đi.” Người phục vụ thắp giọng nói.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Dương hỏi.
“Là bà Trương và ông Tô! Hình như bọn họ đang đánh với người khác ở bên dưới!”, Người phục vụ nói.
“Hả?” Lâm Dương cau mày.
Tô Nhan vô cùng sửng sót: “Anh nói cái gì?”
Tô Nhan đột nhiên đứng lên đi vê phía thang máy, Lâm Dương cũng theo sát.
Khi đến tầng một, mới nhìn thấy một nhóm người vây quanh đại sảnh, không biết đang làm cái gì, nhưng có thể nghe thấy tiếng khóc truyền đến.
Tô Nhan vội vàng bước tới.
Quản lý sảnh và nhân viên phục vụ của tất cả các khách sạn đều có mặt ở đó, ngoài ra còn có một sô nam nữ mặc vest hoặc ăn mặc chỉnh tè.
Nhìn thấy Lâm Dương đi tới, quản lý đại sảnh vội vàng cúi đầu, “Lâm Đồng!”
“Vị này chính là Lâm Đồng sao?”
Những người đàn ông đó nhìn thấy Lâm Dương, không khỏi lộ ra vẻ kiêng ky, sau đó vội vàng lui về phía sau, không dám tiến lên.
Rõ ràng là bọn họ biết vị này là một nhân vật lớn đến thế nào.
Lúc này, giữa đám đông, có một người phụ nữ đang khóc.