Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 468



Chương 468:

 

Trương Tinh Vũng trợn to hai mắt, không thể nào tin được nhìn Lâm Dương, kinh ngạc nói: “Con rể, con … câu này của con là có ý gì?”

 

“Không có gì cả, chỉ là muốn nói rằng mỗi người đều nên chịu trách nhiệm về sự bốc đồng của bản thân! Không ai có thể ngoại lệ!” Lâm Dương bình tĩnh nói, sau đó ngắng đầu nhìn Tô Nhan ở đẳng kia: “Cô nghĩ thế nào?”

 

“Tôi… tôi không có ý kiến.” Tô Nhan do dự một chút, vẫn gật đầu.

 

“Được rồi! Quản lý Lý, vậy thì phiền anh rồi!” Lâm Dương gật đầu, sau đó xoay người rời khỏi khách sạn.

 

“Này, con rể, con đi đâu vậy? Con rẻ?” Trương Tinh Vũ vội vàng đuổi theo, nhưng vô dụng.

 

“Lâm Đồng có ý gì vậy?”

 

Những người đó đều đầu óc mờ mịt.

 

“Còn không hiểu sao? Lâm Đồng rõ ràng là không muốn dính vào loại chuyện này, anh ấy trực tiếp vạch rõ mối quan hệ.” Người bên cạnh nhắc nhở một câu.

 

Trương Tinh Vũ vừa nghe tháy, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

 

“Làm sao có thể như vậy?” Tô Quảng cũng không biết làm thế nào.

 

“Mẹ, mẹ thật sự cho rằng dù có Lâm Đồng chống lưng cũng có thể cậy thế bắt nạt người khác sao? Lâm Đồng có thể có được thành tựu như ngày hôm nay, nhất định không phải là người thích cậy thé hiếp người, mẹ nên chịu trách nhiệm về hành động của mình!” Tô Nhan thấp giọng nói “Chuyện này … chuyện này … chuyện này làm sao có thể?

 

Cho nên nói tên nhóc thối đó không quan tâm đến tôi sao?

 

Cậu ta … cậu ta sẽ không ra mặt vì tôi sao?”

 

Tô Nhan thở dài một hơi, bước tới đỡ người phụ nữ đang khóc trên mặt đất ở đằng kia dậy, tràn đầy vẻ có lỗi nói: “Xin lỗi cô, là mẹ tôi không hiểu chuyện, mạo phạm đến cô rồi. Xin cô thứ lỗi cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ báo cảnh sát, tiến hành thương lượng, tất cả chỉ phí điều trị của cô tôi sẽ chịu. “

 

Những lời này rơi xuống đất, Trương Tinh Vũ ở đằng kia toàn thân run lên, không thể nào tin được nhìn Tô Nhan.

 

“Con gái, con…”

 

“Mẹ, lại đây xin lỗi người ta đi.” Tô Nhan quay đầu thấp giọng nói.

 

Khi Trương Tinh Vũ nghe thấy điều này, phổi như muốn nỗ tung.

 

“Được rồi, được rồi, tất cả các người đều phản hết rồi!

 

Đều phản hét rồi! Đến người mẹ này cũng không cần nữa, đúng không?” Trương Tỉnh Vũ tức giận.

 

“Mẹ, mẹ mau tới đây!” Tô Nhan lo lắng.

 

*Tôi sẽ không xin lỗi!” Trương Tinh Vũ tức giận nói.

 

Nhưng mà bà ta bướng bỉnh cũng vô dụng. Bên ngoài đã có tiếng còi xe vang lên, vài người mặc đồng phục bước vào…

 

Trên thực tế, loại chuyện này còn không được tính là đánh nhau, chỉ có thể nói là tranh chấp, đến cục làm hòa giải xong, hai bên bắt tay làm hòa.

 

Lâm Dương tuy rằng nói sẽ không xen vào, nhưng đối phương cũng không dám quy trách nhiệm quá nhiều. Cho dù Trương Tinh Vũ từ đầu đến cuối đều không chịu cúi đầu nhận lỗi.

 

Tô Nhan sau khi trả tiền bồi thường, đưa Trương Tinh Vũ rời khỏi cục và lên taxi.

 

Trên đường, Trương Tinh Vũ sắc mặt luôn tái xanh.

 

“Mẹ, mọi chuyện đều đã qua rồi, mẹ đừng buồn nữa!” Tô Nhan liếc nhìn mẹ mình, nhỏ giọng an ủi một câu.

 

“Không vui sao? Mẹ đã nói rồi, mẹ khá không vui, vô cùng không vui!” Trương Tinh Vũ mặt lạnh, quay đầu lại trừng mắt nhìn Tô Nhan nói: “Tại sao? Mẹ ra tay đánh người phụ nữ đó là vì ai? Còn không phải vì hai người sao? Mẹ không phải là sợ người phụ nữ đó quấy rầy các con sao?

 

Hôm nay là ngày trọng đại như vậy, mẹ không phải chỉ hy vọng các con có thể thuận lợi thôi sao? Nhưng lại nhìn thấy người chồng vô dụng kia, bỏ đi mà không nói một lời.

 

Đến mẹ vợ tương lai của mình cũng không thèm quan tâm! Đổi lại là ai, có tức giận không? Có tức giận không? “

 

Trương Tinh Vũ càng nói càng kích động, sắc mặt vốn tái xanh cũng trở nên đỏ bừng lên.

 

Tô Nhan vẻ mặt chua xót: “Mẹ, chồng của con là Lâm Dương.”

 

“Đừng nhắc tới cái tên phế vật kia, con lập tức ly hôn với cậu ta đi!”

 

“Nhưng mà… hôm nay Lâm Đồổng không phải cầu hôn con.” Tô Nhan lại nói.

 

“Cái gì?” Trương Tinh Vũ sửng sốt.

 

“Chuyện này … chuyện này là sao vậy? Lâm Đồổng phô trương lớn như vậy mà rốt cuộc không nói gì sao? Làm sao có khả thể như vậy?” Tô Quảng cũng vội vàng hỏi.

 

“Chủ tịch Lâm vừa rồi chỉ là cùng con ăn một bữa cơm đơn giản, chỉ vậy mà thôi.” Tô Nhan bình tĩnh nói.

 

“Ăn com đơn giản? Có cần phải làm như thế này không?”

 

Trương Tinh Vũ lắm bẩm nói.

 

“Mẹ, con nghĩ mọi người đã suy nghĩ quá nhiều rồi, cũng đừng nghĩ lung tung nữa, Lâm Đồng có thể không có tâm tư gì đối với con cả …” Tô Nhan thở dài một hơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.