Chương 470:
Lâm Dương không khỏi kinh ngạc trước sự xuất hiện của những người đến từ Kỳ Dược Phường.
Bởi vì lúc đó khi đại náo Kỳ Dược Phường, Minh Vũ cũng ở đó, cô ta đã từng thấy anh ra tay, nếu như thêm với quan sát, không thể nói là chắc chắn về thân phận của anh, nhưng ít nhát cũng sẽ nảy sinh nghỉ ngờ.
Hơn nữa khi Tần Ngưng thành người thực vật, Tần Bách Tùng đi khắp nơi cầu thuốc, cũng từng đi đến Kỳ Dược Phường, tuy rằng không có kết quả, nhưng hiện tại Tần Ngưng đột nhiên hồi phục, người của Kỳ Dược Phường làm sao có thể không nghi ngờ?
Lâm Dương đặt tài liệu trong tay xuống, thở dài một hơi, nhàn nhạt nói: “Cho anh ta vào đi.”
“Vâng, thưa thày.” Tần Bách Tùng lui ra ngoài.
Một lúc sau, Hạ An mặc bộ đồ Đường đi vào phòng.
“Lâm thần y, rất vui được gặp anh.”
Hạ An khẽ cúi đầu, trên mặt mang theo nụ cười khách khí nói.
“Rất vui được gặp anh Hạ An, mời anh ngồi.” Lâm Dương gật đầu.
“Được, được rồi!” Hạ An ngồi vào chỗ, nhưng ánh mắt lại lén lút nhìn Lâm Dương, dường như đang cố gắng tìm hiểu điều gì đó.
“Anh Hạ An, cũng là từ cổng vào, anh cũng tháy tình hình ở đây rồi đó, có lẽ cũng biết là thời gian của tôi không cho.
phép. Chúng ta nói chuyện ngắn gọn đi. Anh đến tìm tôi có chuyện gì vậy?” “
“Được rồi, Lâm thần y đã là một người thẳng thắn, vậy thì tôi cũng không vòng vo nữa. Lần này Hạ An đến đây là muốn xin Lâm thần y trả lại bảo vật “Hà Linh Hoa” cho Kỳ Dược Phường của chúng tôi, vẫn xin Lâm Thần y có thể đồng ý. Dù sao thì ‘Hà linh hoa’ cũng có liên quan đến kế hoạch thế kỷ trong tương lai của Kỳ Dược Phường chúng tôi.” Hạ An mỉm cười nói.
“Chứng cứ.” Lâm Dương phun ra hai chữ một cách đơn giản.
Hạ An sửng sốt: “Ý của anh là gì?”
“Ý của nó không phải chính là nói tôi đã lấy ‘Hà Linh Hoa’ của Kỳ Dược Phường các anh. Nếu như có chứng cứ chứng minh, vậy thì xin hãy đưa ra. Nếu như không có chứng cứ, thì xin hãy trở về.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Hạ An bình tính lại, nụ cười trên khuôn mặt cũng thu lại: “Lâm thần y, người quang minh chính đại không nói lời mờ ám. Mọi người đều là người thông minh. Chuyện rốt cuộc như thế nào mọi người đều biết rõ. Cô Tần Ngưng vốn là một người thực vật. Đột nhiên cô ấy đã hồi phục rồi, lý do ở trong đó là cái gì tôi nghĩ rằng tôi không cần phải nói nhiều nữa đúng không? “
“Đây không phải là dựa vào y thuật của tôi chữa khỏi sao?” Lâm Dương nhìn chằm chằm vào Hạ An hỏi.
“Lâm thần y, tôi cũng biết một chút về bệnh tình của cô Tần Ngưng. Đây không phải là một triệu chứng của người thực vật đơn giản. Cô ấy là người đã chết một lần. Không thể phủ nhận rằng y thuật của Lâm thần y quả thực đã đạt đến trình độ điêu luyện sắc sảo, nhưng muốn kéo một người đã chết từ quỷ môn quan trở về, không thể chỉ dựa vào mấy cây kim bạc là có thể làm được, chắc anh cũng hiểu ý tôi rồi chứ?” Hạ An cười nói, trong mắt mang theo ẩn ý sâu xa.
“Cho nên, là nói y thuật của tôi không đủ để chữa khỏi cho Tần Ngưng sao?” Lâm Dương nhìn chằm chằm vào Hạ An hỏi.
Hạ An thở gấp, sững người một lúc, sau đó vội vàng nói: “Lâm thần y, tôi không có ý đó.”
“Tôi nghĩ chính là đang có ý đó.” Lâm Dương xua tay, mặt không biểu cảm nói: “Nếu như vì chuyện này mà chất vấn tôi, vậy thì tôi sẽ cho Kỳ Dược Phường một cơ hội.”
“Cơ hội? Cơ hội gì?”
“Có thể để người có y thuật giỏi nhất trong Kỳ Dược Phường của các anh tới so tài với tôi một trận. Nếu như người nào có ý thuật mạnh hơn tôi, vậy tôi sẽ trả lại Hà Linh Hoa’, thế nào?”
Hạ An sững sờ, không thể nào tin được nhìn Lâm Dương.
Nhưng một lúc sau, anh ta đứng dậy.
“Được rồi, Lâm thần y, nếu như đây là phương pháp giải quyết vậy thì tôi tôn trọng!” Hạ An mỉm cười nói, sau đó lấy ra một lá thư từ trong túi đặt lên bàn.
Lâm Dương nhìn lướt qua, trên phong thư viết mấy chữ lớn.
Thư khiêu chiến!
Có vẻ như… lần này Kỳ Dược Phường có chuẩn bị mà tới.
“Phường chủ của chúng tôi sớm đã nghe nói về y thuật kinh thiên động địa của Lâm thần y. Giỏi nhất thế gian.
Vừa hay phường chủ cũng là một người thích y học, đặc biệt muốn học hỏi từ Lâm thần y, hy vọng rằng Lâm thần y có thể cho tôi một cơ hội!” Hạ An mỉm cười nói.
Lâm Dương cầm lấy thư khiêu chiến, nhìn lướt qua, nhàn nhạt nói: “Đã là rắc rối tìm đến cửa, tôi thường sẽ không trốn tránh. Thư khiêu chiến này tôi nhân.”
“Tôi đã nói Lâm thần y là một người thẳng thắn rồi!” Hạ An vui mừng khôn xiết, liên tục vỗ tay i.
“Nếu như tôi từ chối, Kỳ Dược Phường các anh chắc chắn sẽ luôn quấy rồi Tập đoàn Dương Hoa và Huyền Y Phái của tôi. Đây không phải là điều mà tôi muốn thấy, cho nên có thể giải quyết được thì giải quyết thôi. Tôi sẽ nhận khiêu chiến này. Nếu như tôi thua, tôi sẽ đền cho Kỳ Dược Phương các anh một đoá “Hà Linh Hoa”.
“Như vậy thì tốt quá rồi.” Hạ An gật đầu mỉm cười nói.
“Nhưng nếu như các anh thua thì sao?” Lâm Dương đột nhiên hỏi ngược lại.
Nụ cười của Hạ An chợt cứng đờ lại.
“Tôi…chúng tôi?”