Chương 474:
Ở bên kia điện thoại là giọng nói vô cảm của Lâm Dương.
Trái tim của Khởi Tố đập thình thịch, hạ giọng nói: “Lâm thần y … có chuyện gì vậy?”
Bà ta đã biết về chuyện của Sùng Tông Giáo, cũng hiểu năng lực của vị Lâm thần y này, đương nhiên bà ta không ngạc nhiên chút nào về cuộc gọi này của Lâm Thần Y, khi Liễu Như Thi dự định đến nhà họ Ứng, bà ta đã đợi cuộc gọi này rồi.
Rốt cuộc, Lâm Thần Y sẵn sàng vì Lạc Thiên mà giết lên Sùng Tông Giáo, thì tuyệt đối sẽ không bao giờ ngồi nhìn Liễu Như Thi vì anh ta đi vào nhà họ Ứng…
“Hãy kể cho tôi nghe tất cả mọi chuyện về Liễu Như Thì.”
Lâm Dương khàn giọng nói.
*Tôi… tôi không biết, Lâm thần y, chuyện của Liễu Như Thi anh phải hỏi Dược Vương, Sùng Tông giáo của chúng tôi làm sao có thể biết được?” Khởi Tố khàn giọng nói.
Lâm Dương nhắm mắt lại, trầm mặc chốc lát, nhàn nhạt nói: “Bà không nói… tôi sẽ giết lên Sùng Tông Giáo!”
Nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Lâm Dương, Khởi Tố ở bên kia điện thoại không khỏi run lên.
Bà ta mở miệng, có chút lúng túng không biết phải nói gì cho tốt.
Một lúc sau, Khởi Tố mới khàn giọng nói: “Lâm thần y, anh không được hiếp người quá đáng, anh thật sự cho rằng Sùng Tông Giáo của tôi không có ai sao? Nếu như anh muốn ngọc nát đá tan? Vậy thì anh cứ đến đi, có lẽ Sùng Tông Giáo của tôi không phải là đối thủ của anh, nhưng cho dù có chết, chúng tôi cũng nhất định phải gặm nhấm một mảnh xương của anh! “
Khởi Tố nghiền răng nghiền lợi nói.
Bà ta thật sự không muốn biểu lộ quyết tâm với Lâm Dương, nhưng hy vọng thông qua thái độ cứng rắn này, Lâm Dương có thể biết được thái độ của bà ta, biết được thái độ của Sùng Tông giáo.
Nhưng … Lâm Dương rõ ràng không ăn nổi món này.
“Tôi bây giờ sẽ lên Sùng Tông giáo!”
Anh nhàn nhạt nói một câu, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
Một lúc sau, Khởi Tố gọi điện tới.
Lâm Dương liếc mắt nhìn rồi trực tiếp cúp máy.
Nhưng Khởi Tố cứ không ngừng gọi hết lần này đến lần khác.
Sau cuộc gọi thứ năm, Lâm Dương cuôi cùng cũng bắt máy.
“Anh rốt cuộc muốn thế nào?” Khởi Tố lạnh lùng chất ván.
“Tại sao Liễu Như Thi muốn đến nhà họ Ứng? Cô ấy đến nhà họ Ứng… sẽ xảy ra chuyện gì?” Lâm Dương lạnh lùng hỏi.
Bây giờ vấn đề này là mục đích chính mà Lâm Dương đến đây!
Khởi Tố nhướng mày không nói gì, sau khoảng mười hơi thở, bà ta mới khàn giọng n Lâm Thần Y, chuyện này không liên quan gì đến anh. Tôi khuyên anh không nên hỏi nhiều. Đây là quyết định của bản thân Liễu Như Thi, chúng ta cứ làm như không biết đi! Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, hà tất phải chuốc phiền phức vào mình? “
Lâm Dương nghe thấy, vẫn là không dài dòng, mặt không biểu cảm cúp điện thoại.
Và sau khoảng mười nhịp thở, cuộc gọi của Khởi Tế lại đến.
*Bà chỉ có một cơ hội cuối cùng, nếu như bà còn không nói, tôi chỉ có thể một mình đến Sùng Tông Giáo!” Lâm Dương mặt không biểu cảm nói.
Để cho Lâm Dương tới Sùng Tông Giáo một chuyến, vậy thì Sùng Tông Giáo còn không phải bị phá bỏ sao?
Khởi Tố có đánh chết cũng không cho phép Lâm Thần Y lên núi.
Nếu không thì … e rằng không phải là ngày tận của Sùng Tông Giáo sao?
“Lâm Thần Y, tôi hỏi anh, nếu như nói nhà họ Ứng muốn gây bắt lợi cho cô Liễu Như Thi, có phải anh sẽ tìm người nhà họ Ứng để gây phiền phức không?” Khởi Tố hít sâu một hơi hỏi.
“Đây không phải là chuyện mà bà nên cân nhắc.” Lâm Dương mặt không biểu cảm đáp.
Khởi Tố nghe vậy, cười lạnh một tiếng: “Lâm Thần Y, anh đừng tưởng rằng tôi quan tâm đến sự sống chét của anh.
Hiện tại tôi chỉ mong sao anh lập tức chết đi, nhưng chuyện này không chỉ liên quan đến anh, mà còn liên quan đến tôi. Nếu như để người nhà họ Ứng biết rằng là tôi đã tiết lộ tin tức cho anh. Anh gặp xui xẻo, tôi cũng phải gặp xui xẻo! Quy tắc hành sự của nhà họ Ứng là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, anh có hiểu không? “
“Nói trắng ra, bà chính là sợ nhà họ Ứng!”
“Nếu như anh nghĩ như vậy…vậy thì cứ vậy đi!” Lâm Dương lắc đầu.
“Tốt lắm, nhưng tôi muốn hỏi bà một câu, bà có thể trả lời hay không?”
“Câu hỏi gì?”
“Bà… có sợ tôi không?” Lâm Dương lạnh lùng hỏi.
Khởi Tố hơi sững sờ, sau đó hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Chuyện của nhà họ Ứng thật ra có liên quan đến thể chất của cô Liễu Như Thi, tôi không có hứng thú.”
“Thể chất?”