Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 482



Chương 482:

 

Lâm Dương không nói lời nào.

 

Long Thủ vội vàng bắt chuyện, cười nói: “Chính là sư phụ!”

 

“Sư phụ?” Ứng Hùng hừ lùng một tiếng nói: “Long Thủ, ông lúc đầu cũng coi như là một nhân vật lớn, là một trong những thủ lĩnh của Nam phái, tại sao bây giờ lại cúi đầu gọi một tên nhóc tóc vàng là sư phụ? Thật sự khiến người ta thất vọng.”

 

“Chuyện này … học không có già trẻ, người nào tỉnh thông thì làm thầy thôi. Y thuật của sư phụ quả thực tốt hơn tôi.

 

Tôi bái anh ấy làm thầy cũng không phải chuyện gì to tát.”

 

Long Thủ nở nụ cười nói.

 

Trên thực tế, ông ta đã cảm nhận được thái độ của nhà họ Ứng.

 

Nhưng mà không đến giây phút cuối cùng, ông ta vẫn hy vọng có thể giải quyết tất cả chuyện này một cách bằng biện pháp hòa bình.

 

“Người tinh thông làm thầy sao? Hừ, đến mặt mũi cũng không cần, còn tinh thông làm thầy cái thá gì?” Ứng Hùng khinh thường.

 

Long Thủ cực kỳ xấu hồ.

 

“Được rồi.”

 

Lúc này, Lâm Dương đột nhiên lên tiếng.

 

Những người trong đại sảnh đều nhìn vào anh.

 

Lại nhìn thấy Lâm Dương nhìn xung quanh một vòng, bình tĩnh nói: “Nhà họ Ứng cũng có thể coi là một gia tộc lớn của Cổ Phái. Hôm nay có khách tới cửa, các ông đến chỗ ngồi cũng không sắp xếp sao?”

 

“Nhưng các anh… không phải là khách của chúng tôi.”

 

Ứng Bình Trúc lắc đầu.

 

Lâm Dương cũng lười để ý, trực tiếp đi tới ghế bên cạnh ngồi xuống.

 

Thái độ này cũng rất kiêu ngạo.

 

“Tên khốn!”

 

Ứng Hùng đập bàn muốn đứng dậy, nhưng Ứng Bình Trúc đã kịp thời giơ tay ngăn cản hành vi lỗ mãng của ông ta.

 

Ứng Bình Trúc liếc nhìn Lâm Dương, nhàn nhạt nói: “Lâm thần y, hôm nay anh đích thân tới đây là vì cái gì?”

 

“Tính toán nợ nần giữa chúng ta.” Lâm Dương bình tĩnh nói.

 

“Thật sao? Xem ra Lâm thần y rất tự giác, nhà họ Ứng của chúng tôi thực sự cũng đã có kế hoạch này.” Ứng Bình Trúc mỉm cười nói.

 

“Vậy thì Lâm thần y định tính toán thế nào đây? Con trai tôi từ sau khi bị anh làm trọng thương, mặc dù nói đã chữa khỏi rồi, bảo toàn được tính mạng, nhưng tay chân của nó đều xuất hiện di chứng, đã không còn thích hợp để học võ thuật nữa. nhà họ Ứng của tôi từ trước đến nay đều dựa vào võ công, con cháu nhà họ Ứng không thể luyện võ, anh có biết chuyện này có nghĩa là gì không? ”Ứng Hùng nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, lạnh lùng chất vấn.

 

“Tôi không biết.” Lâm Dương nhấp một ngụm trà nói.

 

“Anh …” Ứng Hùng vô cùng tức giận.

 

“Lâm thần y! Anh có biết bây giờ anh đang ở đâu không?

 

Đã đến nhà họ Ứng của tôi còn dám kiêu ngạo như vậy?

 

Anh có tin hay không, bây giò tôi sẽ đánh gãy toàn bộ tay chân của anh, để anh bò ra ngoài?”. Ứng Phá Lãng lạnh lùng nói.

 

“Tôi không tin.” Lâm Dương nói ra câu này gần như không chút do dự.

 

Khi giọng nói rơi xuống đất, gia đình của Ứng Hùng không thể nhịn tiếp được nữa, toàn bộ đứng dậy khỏi ghế.

 

“Các vị bót giận, các vị bớt giận!”

 

Thấy tình thế không ổn, Long Thủ vội vàng đứng lên, vội vàng nói.

 

“Long Thủ, chuyện này không liên quan gì đến ông. Nếu như ông bằng lòng cắt đứt quan hệ với Lâm thần y này ngay bây giờ, nhà họ Ứng của tôi sẽ không động đến ông, nhưng người này, tôi bắt buộc phải phế bỏ anh ta!” Ứng Hùng gào thét nói.

 

Sự kiên nhẫn của ông ta đã đến giới hạn.

 

Lâm Dương hoàn toàn chạm đến điểm mắấu chót của ông tai “Ông Hùng, sư phụ của tôi nói chuyện tương đối thẳng thắn. Ông đừng trách, bớt giận. Chúng ta từ từ thương lượng, chúng ta từ từ thương lượng…”

 

“Long Thủ, tôi đã nể mặt ông lắm rồi, ông đừng ép tôi, nếu không tôi đến mặt mũi này của ông cũng thu dọn!”

 

Ứng Hùng tức giận nói.

 

Long Thủ đầm đìa mồ hôi, thấy không thuyết phục được Ứng Hùng, nên chỉ có thể nhìn về phía Ứng Bình Trúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.