Chương 490:
Nhưng chính vào lúc kim bạc được rút ra, tất cả các vệ sĩ giống như đã mắt đi ý thức, hôn mê ngay tại chỗ, nằm bất tỉnh trên mặt đất.
“Cái này …” Ứng Phá Lãng mở to mắt.
“Cho nên nói không chuyên môn đúng là không chuyên môn, kim bạc… làm sao có thể tùy ý rút ra lung tung được? Các ông hoàn toàn không hiểu về Trung y!” Lâm Dương lắc đầu lia lịa nói.
Chưogn 394 “Là chuyện tốt do anh làm sao?”
Ứng Phá Lãng ném kim bạc xuống đắt, tức giận nói.
Lâm Dương không thèm quan tâm đến anh ta, mà để ý đến đám người nhà họ Ứng đang đánh giết qua đây.
Mọi người lại cùng nhau chiến đấu.
Ứng Bình Trúc không ra tay nữa, ông ta lùi lại phía sau, thoát ra khỏi trận chiến.
“Anh cả!” Ứng Hùng bước tới trước.
“Cậu không sao chứ?” Ứng Bình Trúc thấp giọng nói.
“Em không sao, anh cả … thực lực của tên này vượt quá dự liệu của chúng ta, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Cơ thể của anh ta không phải tầm thường. Bình thường mà nói, chỉ có những võ sư tay ngang hoặc những người chuyên tu luyện về võ công ngoại gia mới có thể chất cường tráng như vậy. Tuy nhiên, từ tình huống giao đấu với anh ta vừa rồi có thể thấy, anh ta có không có nền tảng võ thuật gì, cho nên tôi đoán anh ta có thể là thông qua ngâm thuốc hoặc Trung Y để tăng cường sức mạnh. Loại người này, quyền cước đã không thể làm gì được anh ta.
Cách duy nhất để chiến thắng chính là dùng vũ khí sắt! “
“Anh cả, ý của anh là…”
“Gọi Đội Long Kiếm đến!”
“Được!”
Ứng Hùng gật đầu, ngay lập tức bảo Ứng Phá Lãng đi.
Còn vào lúc này, tất cả các cao thủ của nhà họ Ứng đều đã bị Lâm Dương đánh lăn ra đất, ai nấy đều kêu gào thảm thiết, đau đớn làm sao.
Dường như tất cả mọi người đều bị gãy tay, gãy chân hoặc là gãy xương, kết cục thật là đáng thương.
Khi Chu Đình, người vẫn đang chiến đấu với Long Thủ ở bên này vừa nhìn thấy khuôn mặt của bà ta cũng tái đi vì sợ hãi, vội vàng rút quân.
Long Thủ cũng được giải thoát, chạy đến bên cạnh Lâm Dương.
Ông ta lúc này nhếch nhác làm sao, trên người có vài dấu chân và trên mặt còn có dấu tay, đây so với Long Thủ lúc đó chiến kim với Lâm Dương quả thực kém xa rất nhiều.
Nhưng mà cũng đúng thôi, nếu như lần đó ở Nam Phái, Lâm Dương trực tiếp sử dụng vũ lực, cũng sẽ không tồn tại cái gọi là chiến kim.
Càng huống hồ, kim bạc ông ta mang trên người cũng có hạn, giống như lúc đó toàn bộ người Nam Phái dành kim bạc cho anh.
“Tôi vốn dĩ không muốn như vậy.”
Lâm Dương liếc nhìn Long Thủ, vỗ vỗ bụi trên người nói.
“Nhưng anh vẫn làm như vậy, Lâm thần y, tôi phải thừa nhận rằng thực lực của anh thực sự đáng kinh ngạc, chỉ đáng tiếc, anh không cách nào thay đổi được tất cả những điều này.” Ứng Bình Trúc nói.
“Nói như vậy, ông vẫn không đồng ý giao ra Ứng Phá Lãng, hay là không đồng ý để tôi đưa Liễu Như Thi đi?”
Lâm Dương bình tĩnh hỏi.
“Đây không phải là vấn đè đồng ý hay không, chuyện này.
liên quan đến một chuyện rất quan trọng.”
“Chuyện gì vậy?”
“Thể diện của nhà họ Ứng tôi!” Ứng Bình Trúc nheo mắt nói.
Một gia tộc lớn như nhà họ Ứng, đã không còn tính toán đến sự được và mắt của một thành phố hay một nơi.
Thứ mà bọn họ cần là thể diện, là tôn nghiêm, là danh tiếng, là uy tín!
Đụng đến điều này còn nghiêm trọng hơn là chiếm một tắc đất tác thành của bọn họ!
“Vậy sao… cho nên nói, tôi phải san bằng nhà họ Ứng của ông, các ông mới chịu khuất phục?” Lâm Dương nhàn nhạt hỏi.
Anh hoàn toàn không quan tâm đến thể diện của nhà họ Ứng chút nào!
“San bằng? Hahahaha, Lâm thần y, nhà họ Ứng của tôi đã đối phó với rất nhiều cường giả trong giới võ lâm Trung Quốc. Cho tới nay, cũng chỉ có một mình anh dám nói ra lời như vậy. Anh nghĩ mình có thể làm được không?” Ứng Bình Trúc cười lớn haha.
Ứng Hùng cũng liên tục hừ lạnh: “Không biết sống chết, đừng cho rằng anh thực sự là chính là kim cương không hỏng, là hoá thân bắt khả chiến bại. Đợi lát nữa người của đội Long Kiếm tới, tôi xem thử anh có thể làm được gì.”