Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 493



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 493:

 

Lại nhìn thấy tất cả những thanh kiếm sắc bén trong tay của các thành viên trong đội Long Kiếm toàn bộ đêu bị gấy.

 

Những lưỡi kiếm gãy lần lượt rơi xuống đất tạo nên tiếng leng keng …

 

“Cái gì?2”

 

Toàn bộ hiện trường chắn động.

 

“Chỉ… bẻ kiếm bằng tay không sao?” Ứng Phá Lãng há hốc mồm, không thể nào tin được nói.

 

*Điều này là không thể nào!” Ứng Hùng lầm bẩm nói.

 

Mọi người đều chỉ nhìn thấy Lâm Dương một tay nhắc lên, những thanh kiếm sắc bén kia liền vỡ nát rồi.

 

Phương pháp này quả thực kỳ lạ giống như ma thuật.

 

Nếu như có thể bẻ kiếm bằng tay không, vậy thì không phải là thân bằng sắc thép, đao kiếm không thể chạm vào được sao?

 

Người nhà họ Ứng rốt cuộc đang chiến đấu với người như thế nào vậy? Quái vật sao?

 

Cả Ứng Hùng và con trai của ông ta đều nghĩ như vậy.

 

Nhưng, Ứng Bình Trúc nhận ra có điều gì đó không ổn, vội vàng hét lên: “Anh ta không phải là bẻ kiếm bằng tay không, các ông đừng nhằm lẫn! Anh ta sử dụng công cụ.”

 

“Công cụ? Công cụ gì?” Ứng Hùng ngơ ngác hỏi.

 

*Trong tay anh ta rõ ràng không có thứ gì cả!” Ứng Phá Lãng cũng thất thanh nói.

 

“Không, anh ta dùng công cụ, các ông nhìn ngón tay của anh ta đi!” Ứng Bình Trúc trầm giọng nói.

 

“Ngón tay?”

 

Mọi người vội vàng nhìn về phía ngón tay của Lâm Dương.

 

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều như bị sét đánh, mồm há to cực đại, trên mặt của mỗi người ngoại trừ vẻ không thể nào tin được chỉ còn lại vẻ kinh ngạc.

 

 

Chỉ dùng một kim bạc đã có thể chặt gãy những thanh kiếm sắc bén này… Đây đã không còn là phạm vi của Trung Y nữa, cho dù đặt trong phạm vi của Y Võ, cũng cực kỳ khó bề tưởng tượng.

 

“Thế nào? Kiếm pháp của nhà họ Ứng các ông… chỉ có vậy thôi sao?” Lâm Dương rút kim bạc, bình tĩnh nói.

 

“Đáng ghét!”

 

“GiêtJ”

 

Các thành viên trong đội Long Kiếm vô cùng tức giận, đồng thanh hét lên một tiếng, cầm thanh kiếm gãy tiếp tục lao về phía Lâm Dương.

 

Nhưng Lâm Dương lúc này đã hoàn toàn khác trước.

 

Chỉ nhìn thấy anh nhìn chằm chằm vào một người, bước chân đột nhiên di chuyển.

 

Àm ầm àm!

 

Người trực tiếp biến mắt!

 

Khi xuất hiện trở lại, anh đã đứng trước mặt một thành viên của đội Long Kiếm.

 

Tốc độ này … nhanh giống như dịch chuyển tức thời.

 

“Hả2”

 

Hơi thở của thành viên đó run lên, khi phản ứng lại đã vội vàng cằm kiếm gãy hung hăng chém về phía Lâm Dương.

 

Nhưng thanh kiếm gãy vẫn còn chưa tới, Lâm Dương đã trực tiếp dùng một tay bóp cổ của thành viên đội Long Kiếm kia, sau đó dùng lực mạnh.

 

Răng rắc!

 

Giáp trụ ở phần cổ của thành viên đội Long Kiếm kia lập tức nổ tung, cả người cũng chọt run rấy, thanh kiếm gãy trong tay buông lỏng, rơi xuống đất, đôi tay siết chặt lầy lòng bàn tay Lâm Dương, vùng vẫy điên cuồng.

 

“Buông … buông tay…”

 

Thành viên đó hét lên một cách khó khăn.

 

“Ứng Long Kiếm trận, mở!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.