Chương 500:
“Chủ tịch Lâm, chuyện này… thật sự phải đóng cửa sao?
Không lẽ không có cách nào khác sao?” Mã Hải hiển nhiên là không cam lòng, vội vàng hỏi lại.
Nhưng Lâm Dương lắc đầu, bình tĩnh nói: “Mã Hải, tin tôi đi, lập tức đóng cửa, đóng càng sớm càng tốt, lập tức thu hồi toàn bộ hàng hóa ra khỏi kho, lập tức ngừng cung cấp hàng hóa đến các hiệu thuốc khác nhau! Hiểu chưa !2”
“Nhưng mà…”
Mã Hải muốn nói lại thôi.
“Chỉ cần nửa tiếng đồng hồ!” Lâm Dương nói thêm một câu.
“Cái gì mà nửa tiếng đồng hồ, Lâm Đồng, tôi không hiểu…”
*Ý tôi nói là nhà máy.” Lâm Dương ngắng đầu lên, lặng lẽ nhìn Ứng Hoa Niên, nhàn nhạt nói: “Trong vòng nửa tiếng đồng hồ, sẽ có người tới giải quyết sự việc này và trả lại công bằng cho chúng ta, vậy nên anh không cần phải lo lắng gì cả, lập tức đóng cửa nhà máy đi! “
Nửa tiếng đồng hồ? Có người sẽ đến đây để trả lại công bằng sao?
Nghe được những lời này, Mã Hải cảm thấy quả thực là điều viễn vông.
Còn người nhà họ Ứng ở bên này cũng cười phá lên.
“Đầu của tên này chứa đầy phân hay sao?”
“Hahaha, không lẽ nói là anh ta còn chưa nhận thức rõ tình huống này sao?”
“Thế nào? Dùng quan hệ sao? Quan hệ của các anh còn cứng hơn của nhà họ Ứng chúng tôi sao?”
Tiếng cười nhạo và chế giễu lại vang lên.
Ứng Hoa Niên cũng nheo mắt.
“Lâm thần y, anh lấy tự tin ở đâu ra?” Ông ta mở miệng hỏi.
Một thế lực mới nổi lên làm sao có thể so sánh với một gia tộc hàng trăm năm như nhà họ Ứng?
“Ông không hiểu, hơn nữa ông cũng không biết, nhà máy dược phẩm mà ông đóng cửa là của ai.” Lâm Dương lắc đầu nói.
“Ò? Thật là thú vị, nói như vậy, anh có thể giải quyết tất cả chuyện này chỉ trong nửa giờ sao?”
“Đúng vậy.”
*Haha, vậy thì tôi sẽ đợi anh nửa tiếng đồng hồ, xem thử anh rốt cuộc là mời vị đại phật nào tới để đối phó với nhà họ Ứng của tôi.” Ứng Hoa Niên mỉm cười nói.
Lâm Dương lắc đầu: “Tôi không mời bắt cứ vị đại phật nào cả, ông cũng nhìn thấy rồi, tôi hoàn toàn không gọi điện thoại cho bắt cứ ail”
“Vậy câu này của anh là có ý gì?” Ứng Hoa Niên cau mày hỏi.
“Rất đơn giản… Đại Phật, sẽ tự mình tới!” Lâm Dương nói.
Lời nói rơi xuống đắt, trái tim của Ứng Hoa Niên không khỏi giật mình.
Đại Phật sẽ tự mình tới sao?
Đùa cái gì vậy?
Càng huống hò, loại người này có thể thỉnh được đại Phật nào?
Không ai trong nhà họ Ứng tin vào điều đó.
Nhưng tại thời điểm này …
Rù rù! Rù rù…
Không biết là điện thoại di động của ai rung lên.
Ứng Hoa Niên hơi quay đầu, lại nhìn thấy một nguyên lão của nhà họ Ứng lấy điện thoại di động của mình ra và bắt máy, một lúc sau, khuôn mặt của ông ta thay đổi kinh hoàng, ông ta bước tới trước và đưa điện thoại cho. Ứng Hoa Niên.
“Điện thoại của ai vậy?” Ứng Hoa Niên trầm giọng hỏi.
“Của … của lão tổ tông …” Giọng nói của nguyên lão kia run rẩy.
Ngay khi giọng nói của nguyên lão kia cât lên, khuôn mặt của người nhà họ Ứng có mặt tại hiện trường đều trở nên tái đi.
Nụ cười trên mặt của Ứng Hoa Niên cũng dần biến mát.
Ông ta im lặng một lúc lâu, mới cầm lấy điện thoại mà Nguyên lão kia đưa qua, đặt vào bên tai.
Nhưng vào lúc này, Lâm Dương đột nhiên lên tiếng: “Ứng Gia Chủ, nếu không phiền, có thể bật loa ngoài không?”
Câu nói này rơi xuống đất, hiện trường yên tĩnh đến cực điểm.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Lâm Dương.
Có kinh ngạc, có phẫn nộ.
Câu này của Lâm Dương có ý gì, mọi người đều có thể nghe ra.