Chương 510:
Mặc dù những người xung quanh không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng ông ta hiển nhiên ý thức được có điều gì đó không ổn, bọn họ cố hết sức tiến về phía Lâm Dương, dường như muốn ngăn cản Lâm Dương.
Nhưng giờ phút này trên người ông ta vẫn có hầu hết các bộ phận đang bị tê liệt, tứ chi nặng nề như ngàn cân, hoàn toàn không thể dùng lực, cử động của thân thể này giống như một con ốc sên, khó khăn làm sao.
Lúc này, Lâm Dương đã lần lượt rút kim bạc thứ ba, thứ tư, thứ năm…lần lượt từng cây đâm vào cơ thẻ.
Hơi thở trên người anh cũng giống như dã thú cuồng bạo, bắt đầu tàn sát bừa bãi, nóng nảy vô cùng.
Anh thở hỗn hến, trên mặt đã ướt đẫm mồ hôi.
Những vết thương trên cơ thể đã lành hẳn với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường …
“Người này …là đang tự chữa bệnh cho mình sao?”
“Hình như là…”
Người nhà họ Ứng suy đoán.
“Sư phụ?” Long Thủ lo lắng gọi một tiếng.
Còn Ứng Hoa Niên ở bên này cũng đã gào thét lên.
“AaaaallI”
Ông ta hét lên một cách điên cuồng, một luồng khí tức cũng bùng phát từ trong cơ thể, lay động tóc và quần áo của ông ta, mọi người xung quanh toàn bộ đều bị luồng khí tức này đầy lùi.
“Gia chủ!”
Người nhà họ Ứng lần lượt hét lên.
“Gia chủ đã dùng tất cả nội lực! Ông ấy đang làm cái gì vậy?” Ứng Bình Trúc kinh ngạc vô cùng hỏi.
“Gia chủ có lẽ đã trúng phải độc của Lâm thần y kia, gia chủ đang dùng nội lực để tống độc tố ra khỏi cơ thể!” Một nguyên lão trầm giọng nói.
Những người xung quanh đột nhiên tỉnh ngộ.
Chẳng trách gia chủ chần chừ không ra tay. Hóa ra đây là lý do…
Mọi người hồi hộp nhìn.
Còn luồng khí tức của Ứng Hoa Niên càng lúc càng mạnh.
Cũng không biết là qua bao lâu.
Vù vù!
Một trận cuồng phong cuồn cuộn, Ứng Hoa Niên ngay tức khắc bộc phát xông tới, nhảy bổ về phía Lâm Dương ở đằng kia.
Còn Lâm Dương lúc này cũng đã đâm chiêc kim bạc cuôi cùng vào ngực mình.
Giờ phút này, trên ngực của anh, mười tám đạo kim bạc đâm vào một cách ổn định toả ra hình rồng, mỗi một cây.
kim bạc đều châm vào hơn nửa, còn vị trí mắt rồng kia, chính là đối diện với tim của Lâm Dương!
“Hím Lâm Dương hít một hơi thật sâu, sau đó nhắm mắt lại, nặng nè thở ra một hơi.
Đối với Ứng Hoa Niên, người mang theo khí thế giết người như sắm sét đánh qua đây, anh còn không thèm liếc nhìn một cái!
Thật kiêu ngạo!
Hơi thở của những người xung quanh đều đông cứng lại.
“Kết thúc đi!”
Ứng Hoa Niên sau khi đến gần gào thét một tiếng, giơ một cánh tay lên, năm ngón tay như kiếm, đánh dữ dội về phía ngực của Lâm Dương.
Vù vùi Năm ngón tay khí thế kinh thiên, như muốn xé nát bầu trời.
Nếu đòn này đánh trúng, vậy thì chắc chắn phải chết.
Nhưng Ưng Hoa Niên đã không quan tâm gì nữa.
Ông ta không còn có thể có bát kỳ sự kiêng nể nào nữa.
Chỉ cần có thể đánh bại Lâm thần y, cho dù có lỡ tay giết chết anh ta cũng không ngại làm!
Tuy nhiên, chính vào lúc nắm đấm của Ứng Hoa Niên chuẩn bị công vào Lâm Dương, Lâm Dương đột nhiên giơ tay và nắm lấy tay của Ứng Hoa Niên.
Răng rắc!
Một tiếng động bắt thường phát ra.
Cổ tay của Ứng Hoa Niên lại bị Lâm Dương siết chặt! !
“Cái gì?”