Xem thường!
Sở Hoành hoàn toàn xem thường địa vị của Lâm thần y ở Giang Thành thậm chí là toàn bộ giới y học Trung Quốc.
Nhờ có anh, y học Trung Quốc lật ngược tình thế, chiến thắng y học Hàn Quốc.
Nhờ có anh, tất cả bác sĩ Trung Quốc đều có thể ngẳắng cao đầu!
Tuy rằng rất nhiều người không biết tên thật của Lâm thần y là gì, nhưng đã không còn quan trọng nữa.
Bởi vì ba chữ Lâm thần y này, đã trở thành tín ngưỡng của vô số bác sĩ Trung Y của Trung Quốc.
Giờ phút này, bác sĩ Trung Y của cả Giang Thành và thậm chí là bộ phận Tây Y, đều nhận được một tin tức, đó là Sở Diêu Hàng người của nhà họ Sở từ thành phố Thụy Xương đến, đắc tội với Lâm thần y!
Không ai biết Sở Diêu Hàng đắc tội với anh như thế nào, cũng không cần phải quan tâm điều đó.
Bởi vì tất cả bác sĩ Trung Y của Giang Thành đã hiểu ngầm trong lòng.
Không cứu!
Cho dù Sở Diêu Hàng này tốt hay xấu, cao quý hay nghèo nàn.
Không cứu!
Nói cho cùng anh ta đắc tội với Lâm thần y! Chính là đắc tội với tín ngưỡng của bác sĩ Giang Thành!
Đương nhiên, tin tức này không phải Lâm Dương để lộ ra, Lâm Dương cũng không có hứng thú với việc đó, tất cả đều do Mã Hải có ý lan truyền tin tức.
Mà tin tức này, quả thực suýt chút nữa đã lấy mạng của Sở Diêu Hàng.
“Đôi chân của con trai ông sắp không giữ nổi rồi, nếu ông không muốn nửa đời sau của con trai ông phải ngồi xe lăn thì tôi đề nghị ông lập tức đưa con trai của ông đi tìm Lâm thần y, cầu xin cậu ấy tha thứ, Lâm thần y không mở lời, cả Giang Thành sẽ không ai chữa cho con trai của ông, cũng không ai dám chữa cho con trai ông!” Ông lão lạnh nhạt nói.
Sở Hoành ngơ ngắn nhìn ông lão, cuối cùng đứng lên, hơi khom lưng với ông lão.
“Cảm ơn ông lão.”
“Mau đi đi, thời gian cấp bách.” Ông lão phát phát tay.
Sở Hoành lập tức sắp xếp người khiêng Sở Diêu Hàng đi tới nhà Lâm Dương.
Rất nhanh, Sở Hoành đưa Sở Diêu Hàng đứng trước cửa nhà của Lâm Dương.
Một nhân viên an ninh muốn tới gõ cửa.
“Khoan đãi”
Sở Hoành vội nói.
“Ông chủ…”
“Các người đưa cậu chủ xuống dưới lầu chờ tôi trước!” Sở Hoành hít một hơi thật sâu, nhìn thời gian, thấp giọng nói: “Muộn lắm rồi, Lâm thần y có thể đang nghỉ ngơi, nếu gõ cửa, ngược lại sẽ làm phiền đến cậu ấy, tôi đứng ở đây, chờ Lâm thần y ra.”
“Cái này…Ông chủ, vậy phải chờ đến khi nào…”
“Lúc này cần phải có thành ý! Đi xuống!” Sở Hoành nghiêm túc nói.
Mọi người chỉ có thể làm theo.
Sở Hoành sửa lại quần áo, đứng thẳng tắp ở cửa.
Đêm đã khuya.
Tiểu khu cũng không có nhiều người.
Người đàn ông sống trêи lầu lại say khướt đi lên.
“Này, chú ơi, chú làm gì ở đây vậy? Chú…Chú không phải cũng coi trọng con gái của người nhà này chứ ha ha, chú đừng nói, con gái của người nhà này quả thực là nữ thần của tiểu khu, dáng người kia, khuôn mặt đó…Ha ha…Cực kỳ cực kỳ…”
Người đàn ông say rượu cười ngớ ngắn.
Sở Hoàng cau mày, phất tay về phía dưới lầu.
Hai gã vệ sĩ dưới lầu lập tức chạy tới, kéo người đàn ông say rượu xuống.
“Aiz, các người làm gì vậy? Dừng tay, dừng tay…”
Bếp bốp bóp…
Chỉ chốc lát sau, người đàn ông say rượu mặt mũi bầm dập bị ném ở ven đường.
Những người khác trong tiểu khu nhìn thấy, trong lòng run sợ.
Như thế cả một đêm không nói lời nào.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Quảng mở cửa ra chuẩn bị xuống lầu lầy báo, nháy mắt hoảng sợ.
“Ông là ai vậy?” Tô Quảng run sợ hỏi.
“Xin chào, xin hỏi Lâm…Cô Tô ở đây sao?” Đôi mắt của Sở Hoành đầy quằng thâm cười trừ, mở miệng nói.
Ông ta rất thông minh, biết ngọn nguồn của việc này là Tô Nhan, cho nên tìm Tô Nhan là thích hợp nhất.
“Ông là?” Tô Quảng hoang mang hỏi.
“À, chào ngài, tôi là ba của Sở Diêu Hàng bạn học của Tô Nhan, đây là danh thϊế͙p͙ của tôi.” Sở Hoành thuần thục lầy danh thϊế͙p͙ đưa qua.
Tô Quảng nhận lấy rồi nhìn vào, da đầu tê dại, chức vụ phía trêи, chức vụ ước chừng có hai hàng đầy, làm CEO đến ba công ty, người như vậy, đừng nói là ông, ngay cả bà cụ Tô cũng chưa chắc có thể tiếp xúc được…
“Là thế này, tối hôm qua con trai của tôi hơi lỗ mãng, đã mạo phạm cô Tô, tôi thân làm ba dạy dỗ con cái không nghiêm, đây là sơ suất của tôi, cho nên tôi cố ý tới cửa thay con trai của tôi xin lỗi.” Sở Hoành mỉm cười nói.
Vừa nghe thấy lời này, cả người Tô Quảng ngây ngốc đứng tại chỗ.
Nhân vật như vậy, lại vì chút việc nhỏ này có ý tới cửa xin lỗi?
Cuối cùng là ông ta điên hay là ông điên rồi?
“À việc nhỏ việc nhỏ, chủ tịch Sở thật sự quá khách khí rồi…
Tới tới tới, chủ tịch Sở mời vào mời vào!” Một hồi lâu Tô Quảng mới lấy lại tinh thần, vội vàng nói.
Nhưng…Sở Hoành hoàn toàn không dám đi vào.
Vì ông ta nhìn thấy Lâm Dương vừa mới ngồi dậy trêи sô pha trong phòng khách.
“Vào đi.” Lâm Dương ngồi dậy, dụi dụi mắt lạnh nhạt nói.
Lúc này Sở Hoành mới thật cần thận đi vào.
“Có khách tới sao?” Trương Tình Vũ cũng mới từ trong phòng đi ra.
Tô Quảng lập tức đưa danh thϊế͙p͙ qua.
Đôi mắt của Trương Tình Vũ còn đang ʍôиɠ lung lập tức mở thật lớn, mừng rỡ như điên.
Hai vợ chồng nhiệt tình tiếp đãi.
Tô Nhan cũng nghe thấy động tỉnh, đi ra, lại cực kỳ hoảng sợ hơn.
Sở Hoành nhìn thấy Tô Nhan, ông ta xúc động đứng dậy, vô cùng tự trách nói: “Tiểu Nhan, là do chú không đúng, là chú sai, chú không dạy dỗ tốt thằng nhóc Diêu Hàng, con yên tâm, lần này về nhất định chú sẽ dạy dỗ lại Diêu Hàng, để nó không dám tới làm phiền con nữa!”
Tô Nhan trợn mắt há hốc mồm, ngây ngốc nhìn Sở Hoành, mới ngơ ngác nói: “Chuyện đã qua rồi. cũng không có gì đây…”
“Được rồi chủ tịch Sở, mọi chuyện đã qua rồi, không cần tự trách, đi thôi, tôi đưa ông đi xuống.” Lâm Dương nói.
“Lâm Dương, ở đây có chỗ cho cậu nói chuyện sao? Cậu nhanh chóng đi pha tách trà cho chủ tịch Sở, chủ tịch Sở bước vào còn chưa uống một ngụm trà!” Trương Tình Vũ lạnh lùng nói.
Sở Hoành vừa nghe thấy, sợ tới mức chảy mồ hôi lạnh toàn thân, vội vàng nói: “Không cần không cần, tôi không uống trà, không thích uống trà…”
“Thế ăn chút gì nhé? Sáng sớm chủ tịch Sở đến đây, chắc là chưa ăn gì, Lâm Dương, đi làm một tô mì bát mì cho chủ tịch SỜ “Không cần không cần, tôi…Tôi cũng không thích ăn mì…Tôi không muốn ăn gì cả.” Sở Hoành vội vàng xua tay.
“Vậy…” Trương Tình Vũ cũng không biết nên nói gì cho phải.
“Sắp đến giờ rồi, anh Tô, chị Tô, tôi phải về rồi, không làm phiền nữa, để Lâm Dương tiễn tôi đi!” Sở Hoành nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
“Để Nhan Nhi tiễn anh đi.” Trương Tình Vũ mỉm cười nói.
“Không cần không cần, Lâm thần…Cậu Lâm là được rồi.”
‘ “Vậy…Vậy được rồi…Lâm Dương, đừng thất lễ với ông Sở.”
Trương Tình Vũ nghiêm túc trừng mắt nhìn Lâm Dương.”
“Con biết rồi mẹ.”
Lâm Dương nói xong, liền đi ra cửa, trước khi đi, anh còn lấy ra túi châm đặt trêи tủ giày.
“ơ2”
Tô Nhan hơi chau mày, thấy được động tác nhỏ này, trong mắt tràn đầy sự hoang mang.
Đi xuống lầu, Sở Hoành dẫn Lâm Dương vào một chiếc xe thương vụ bên cạnh.
Giờ phút này Sở Diêu Hàng còn nằm bên trong, đôi chân đã đen nhánh một mảnh.
“Vén ống quần của anh ta lên.”
“Được.”
Vệ sĩ lập tức làm theo.
Ai biết được vừa vén ống quần lên, lại nhìn thấy hai đùi của Sở Diêu Hàng giờ phút này đã đen nhánh một mảnh, cực kỳ dọa người.
Sở Hoành nhìn thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Nhưng, Lâm Dương nặn ngân châm ra, châm một cây châm khác vào cổ Sở Diêu Hàng, sau đó lại châm thêm ba cây châm nữa vào khớp xương ở hai chân của Sở Diêu Hàng, rồi anh cất túi châm và đi lên lầu.
“Lâm thần y, như vậy…Là khỏi rồi sao?” Sở Hoành giật mình nói.
“
“Trở về nghỉ ngơi một ngày là được, nhớ kỹ, đừng có chọc tôi.”
Giọng nói lạnh nhạt của Lâm Dương truyền đến.
Cả người Sở Hoành run lên, quét mắt qua hai chân của con trai mình, thấy màu đen rõ ràng đã phai dần, lập tức cúi đầu về phía Lâm Dương.
“Lời nói của ngài, Sở Hoành sẽ ghi nhớ! Cả đời này của Sở Hoành sẽ không làm kẻ thù với ngài!”
Sở Hoành vẫn luôn nhìn Lâm Dương vào phòng, rồi mới lái xe rời khỏi.
“Người đi rồi à?”
*Đi rồi!” Lâm Dương gật đầu.
“Ha ha, vẫn là Tiểu Nhan nhà chúng ta có bản lĩnh, lại có thể khiến nhân vật lợi hại như vậy tới cửa xin lỗi, quả nhiên là con gái của mẹ.” Trương Tình Vũ hưng phấn nói, sau đó hỏi về nguyên do.
Tô Nhan hơi thất thần, tùy ý nói vài câu lừa gạt cho qua.
Trương Tình Vũ hơi không vui, nhưng bà sốt ruột muốn đi làm, cũng không hỏi nhiều, tùy tiện ăn một chút với Tô Quảng rồi vội vàng rời đi.
Vì kiếm sống, Trương Tình Vũ cũng tìm được công việc, chín giờ sáng đến năm giờ tối.
Hai người ra cửa.
Phòng khách có vẻ hơi yên tĩnh.
Tô Nhan ngồi trước bàn, hai tròng mắt yên lặng nhìn chăm chú vào bề mặt cái chén, sau một hồi im lặng, cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra, đẩy đến trước mặt Lâm Dương.
Có một bức ảnh trêи di động.
Kia đúng là bóng dáng của Lâm thần y.
“Người này, có phải là anh hay không?” Tô Nhan thản nhiên hỏi, hai mắt cũng chuyên chú nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lâm Dương.
Đồng tử của Lâm Dương hơi co lại, rơi vào sự im lặng.