Chương 521:
“Vâng … Lão tổ tông …” Ứng Hoa Niên đáp lại một cách yếu ớt.
Lão tổ tông của nhà họ Ứng quay đầu lại nhìn Lâm Dương: “Chàng trai trẻ, lần này cậu đã hài lòng chưa?”
“Lão Tổ tông của nhà họ Ứng quả nhiên phi phàm, tại hạ bái phục!”
“Vậy thì, nề nếp của nhà họ Ứng chúng tôi đã được chấn chỉnh rồi, bây giờ cũng nên nói về thể diện rồi, không đánh bại cậu, tôn nghiêm của nhà họ Ứng tôi sẽ mắt hết, chàng trai trẻ! Ba chiêu, cậu phải chuẩn bị sẵn sàng!” Ông cụ nói, liền mở ra tư thế.
Nhưng Lâm Dương lại lắc đầu: “Lão nhân gia, chờ một chút.”
“Sợ rồi sao?” Ứng Bình Trúc ở bên này cau mày.
“Không phải là sợ, mà là cảm thấy như vậy thật quá nhàm chán.” Lâm Dương nói.
“Nhàm chán sao? Ý của cậu là sao?”
“Như vậy đi, lão nhân gia, tôi cho ông mười cơ hội, cho ông mười chiêu, thế nào?” Lâm Dương nói.
Khi lời này rơi xuống, nhà họ Ứng im lặng như tờ…
Nhìn thì dường như không phải là một vấn đề gì lớn.
Những người học võ, nếu tốc độ đủ nhanh, trong vài giây đã có thể đánh xong mười chiêu.
Nhưng mà… người đứng trước mặt Lâm Dương không phải là một võ giả bình thường!
Đó chính là Lão Tổ Tông của nhà họ Ứng!
Cho đến nay ông ta đã sống bao nhiêu tuổi rồi, thậm chí đến cả Ứng Hoa Niên cũng không biết, cho nên người nhà họ Ứng gọi ông ta là Lão tổ tông!
Một người vậy thì trình độ võ công cao cường đến mức nào, ai có thể rõ được?
E rằng trong toàn bộ giới võ thuật Trung Quốc, người dám nói ra những lời như vậy với Lão tổ tông của nhà họ Ứng không có người thứ hai, đúng không?
Cho dù là có, cũng tuyệt đối không bao giờ đến lượt một thanh niên trẻ như vậy!
Anh ta dựa vào cái gì?
Dựa vào chút y thuật nát đó của anh ta sao?
E rằng sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ!
Trước mặt ông tổ của nhà họ Ứng, chút kỹ năng đó của anh ta chỉ là đứa trẻ của mọi nhà, có thể lên sân khấu sao?
Người nhà họ Ứng rất tức giận.
“Đồ khốn nạn! Cậu đang coi thường ông tổ của chúng tôi sao?” Một nguyên lão trực tiếp gào lên.
“Mày là cái thá gì? Còn dám kiêu ngạo như vậy? Có tin hay không, tau sẽ nhổ răng trong miệng mày!”
“Điên! Quá điên rồi! Trên đời này còn có cái tên không biết trời cao đất dày như vậy?”
Đủ các tiếng la hét tức giận và châm chọc vang lên, người nhà họ Ứng ai nấy đều đỏ bừng mặt, ánh mắt nhìn Lâm Dương hận không thể ăn tươi nuốt sống anh.
Ông tổ của nhà họ Ứng không hè tỏ ra tức giận mà cẩn thận nhìn Lâm Dương: “Người trẻ kiêu ngạo là chuyện tốt.
Nếu như không điên, sẽ không có ý chí, ý chí mất đi, như vậy đa phần đều tầm thường không có tài cán gì, chỉ là, ý chí này không thể lớn, người điên không thể lộ ra, nếu không sẽ phải chịu thiệt.”
Giống như là đang khuyên bảo.
Nhưng Lâm Dương trực tiếp phớt lờ, phát tay nói: “Ông có thể ra tay rồi!”
“Đáng ghét!”
“Lão tổ tông, ra tay đi, đừng phí lời với hắn, để cho hắn xem thử sự lợi hại của người!”
“Đối phó với cái thứ chó như vậy, một chiêu đã có thể giải quyết rồi!”
“Thỏa mãn hắn ta đi, tôi đã không chờ được muốn nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt lo sợ của hắn ta.”
Người nhà họ Ứng cũng đang gào thét.
Ông tổ nhà họ Ứng gật đầu, bình tĩnh nói: “Cậu đã tự tin như vậy, vậy thì ông lão này ra tay trước, xem thử cậu có thể làm được cái gì.”
Nói xong, ông tổ của nhà họ Ứng trực tiếp đi về phía Lâm Dương.
Người nhà họ Ứng toàn bộ ngừng nói, nhìn chằm chằm vào ông tổ nhà họ Ứng.
Lâm Dương cũng im lặng theo dõi.
Ông tổ nhà họ Ứng chắp tay sau lưng, vẻ mặt bình tĩnh, khí thế toàn thân cũng cực kỳ bình tĩnh, giống như đi dạo.
Nhưng sau khi đến gần Lâm Dương cách không quá năm mô Bùm!
Bước chân của ông ta thực sự đã gây chấn động toàn bộ biệt thự Ứng Long.