Chương 523:
Nhưng mà…tốc độ nhanh như vậy! Thực sự nằm trong tầm với của con người sao?
Ông ta đi vòng qua sau lưng Lâm Dương từ khi nào?
Với tốc độ này, ngay cả mắt thường cũng không theo kịp phải không?
Người nhà họ Ứng đang vô cùng phần khích!
Giờ phút này, bọn họ mới có thể coi là đã nhìn rõ thực lực của ông tổ nhà họ Ứng.
Một trình độ như vậy, chắc chắn không thể có một hậu bối trẻ tuổi nào có thể sánh kịp!
Lâm Dương thua chắc rồi!
Tất cả các thành viên của nhà họ Ứng đều đang suy nghĩ như vậy.
Tuy nhiên, trong giây tiếp theo …
Bồp!
Một âm thanh sắc nét phát ra.
Liền nhìn thấy ngón tay đang chọc vào sống lưng của Lâm Dương bị một bàn tay to chắc nịch giữ lại…
“Cái gì?”
Người nhà họ Ứng ngây người.
Một chiêu này lại bị cản rồi sao?
Ứng Bình Trúc mặt mũi thất thần.
Các nguyên lão của nhà họ Ứng đều ngắn ra.
Vào giờ phút này, ngay cả vẻ mặt của ông tổ nhà họ Ứng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc sâu sắc.
Một chiêu này của ông ta không có chút nương tay, theo lý mà nói thì không thể nào bị Lâm Dương cản lại được, nhưng mà… Lâm Dương đã tiếp được rồi!
Thanh niên này là sao vậy?
Cậu ta mới bao nhiêu tuổi, làm sao có thể luyện ra tốc độ và sức phản ứng như vậy?
Ông tổ nhà họ Ứng sắc mặt trầm xuống, đã không còn muốn nói thêm lời nào nữa, thầm hét lên một tiếng, nhân cơ hội Lâm Dương vẫn còn chưa quay người lại, sức mạnh còn chưa triển khai ra, lại trở tay cho một quyền đắm mạnh vào lưng anh.
Mặc dù uy lực của cú đắm này không bằng hai đòn trước, nhưng lại vô cùng chí mạng, Lâm Dương hoàn toàn không thể nào chống đỡ được.
Trừ khi anh có thể vặn eo một trăm tám mươi độ!
Nhưng điều đó rõ ràng là không thể nào làm được.
Tuy nhiên, ngay khi ông tổ của nhà họ Ứng nghĩ rằng đòn tấn công này sẽ thành công, một cảnh tượng kỳ lạ lại xuất hiện.
Lại nhìn thấy Lâm Dương không còn phản kháng, thậm chí còn không né tránh, cứ đứng như vậy, để cho đòn này đánh vào lưng mình.
Ông tổ của nhà họ Ứng cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng cú đấm này đã xuất ra, không thể nào rút lại được.
Bùm!
Âm thanh ngột ngạt lại phát ra.
Còn cú đấm này cuối cùng đã đánh chắc vào cơ thể của Lâm Dương.
Nhưng … Lâm Dương vẫn không nhúc nhích, cứ cứng rắn như vậy chống đỡ cú đấm này…
Người nhà họ Ứng im lặng.
Cú đánh này hoàn toàn không gây ra một mối đe dọa nào cho Lâm Dương.
Lông mày của ông tổ nhà họ Ứng cũng xoắn vào nhau.
Ông ta phát hiện ra bản thân từ đầu đến cuối đã đánh giá thấp Lâm Dương.
Thực lực của chàng thanh niên này đã vượt quá khả năng nhận thức của tất cả mọi người!
“Lão nhân gia, ông chỉ có chút sức lực như vậy thôi sao?”
Lâm Dương chậm rãi xoay người lại, nhìn về phía ông tổ của nhà họ Ứng, nhẹ giọng nói: “Đã qua ba chiêu rồi!
“Là tôi đã thua!”
Ông tổ của nhà họ Ứng hít sâu một hơi, bình tĩnh nói.
“Ông chưa thua, tôi đã nói rồi, tôi sẽ cho ông mười cơ hội, hiện tại ông vẫn có thể xuất ra bảy chiêu nữa!” Lâm Dương nói.