Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 528



Chương 528:

 

“Vậy thì thật đáng tiếc… Nhưng mà anh Lâm, nếu như anh thật sự muốn tham gia, nhà họ Ứng của chúng tôi có thể đưa anh đi. Không biết anh có hứng thú không?” Ông tổ nhà họ Ứng mỉm cười nói.

 

“Thế nào? Các ông đang muốn trói tôi vào xe của các ông sao?” Lâm Dương hỏi ngược lại.

 

“Tại đại hội, mọi người đều dựa vào thực lực, nếu như thực lực đủ mạnh, lợi ích đạt được đương nhiên cũng vô cùng phong phú, đây là chuyện tốt đối với tất cả mọi người.”

 

“Nhưng tôi không có hứng thú với lợi ích của hội nghị.”

 

Lâm Dương lắc đầu.

 

Ông tổ nhà họ Ứng hơi giật mình, vội vàng nói: “Anh Lâm, không lẽ anh không định tham gia đại hội sao?”

 

“Trước khi trả lời câu hỏi của ông, tôi muốn hỏi ông một câu trước.”

 

“Mời anh nói.”

 

“Tôi hỏi ông, ông đã cân nhắc đến việc cạnh tranh với những thế lực của Yến Kinh kia chưa?” Lâm Dương nhìn về phía ông tổ của nhà họ Ứng hỏi.

 

Ông tổ của nhà họ Ứng im lặng, trong đôi mắt già nua đục ngầu hiện lên một tia bắt lực.

 

Ông ta thở dài, bình tĩnh nói: “Ông lão này đã già lắm rồi, sống đến tuổi này, thực ra sớm đã coi thường danh lợi, sở dĩ còn xuất đầu lộ diện ra bên ngoài, chẳng qua là muốn cho con cháu một tương lai tốt đẹp thôi. Để người nhà họ Ứng có thể tiếp tục tỏa sáng, ông già như tôi không sợ nhà họ Lâm kia, nhưng nếu như nhà họ Ứng của tôi phải đấu tranh gay gắt với các gia tộc lớn của Yến Kinh. Đa phần nhà họ Ứng của tôi sẽ phải chịu thiệt thòi, hơn nữa một khi đắc tội với bọn họ, những rắc rối trong tương lai của nhà họ Ứng chỉ có thể không ngừng, vì vậy tôi không muốn người nhà họ Ứng vì những lợi ích đó mà gây thù chuốc oán với những cây đại thụ này. “

 

“Nếu là như vậy, các ông tốt nhất không nên có quá nhiều quan hệ với tôi, nếu không các ông sẽ chỉ dẫn hoả thiêu thân.” Lâm Dương bình tĩnh nói.

 

Ngay khi những lời này rơi xuống, hơi thở của ông tổ nhà họ Ứng đột nhiên đình trệ.

 

Ý tứ trong lời nói của Lâm Dương đã rất rõ ràng rồi.

 

Ông ta im lặng một lúc rồi mới hỏi lại: “Anh Lâm, tôi rất hiếu kỳ, tại sao anh còn trẻ tuổi nhưng lại có sức mạnh như vậy? Trước đó khi tôi giao đầu với anh, tôi đã nhìn ra được, võ công của anh vốn không mạnh, rõ ràng là không được người khác dạy dỗ, nhưng tốc độ, sức mạnh và thậm chí cả tài năng của anh thật đáng kinh ngạc. Chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Anh đừng nói với tôi đây là những gì mà anh đã luyện tập. “

 

*Ông đã từng nghe nói đến Lạc Linh Huyết chưa?” Lâm Dương nhàn nhạt nói.

 

“Đương nhiên là đã có nghe qua rồi, không lẽ… đây là sức.

 

mạnh của Lạc Linh Huyết? Nhưng tôi cũng đã từng chiến đấu với những người có Lạc Linh Huyết. Mức độ tăng trưởng do Lạc Linh Huyết mang lại cho bọn họ không đáng sợ đến như vậy.” Ông tổ nhà họ Ứng bối rối hỏi.

 

Lâm Dương lắc đầu, không nói gì.

 

Anh không muốn để tiết lộ ra mười bảy giọt Lạc Huyết Linh của mình, còn lại cứ để cho ông tổ nhà họ Ứng tự mình đoán đi.

 

Ông tổ nhà họ Ứng cũng không hỏi thêm câu nào nữa.

 

Chuyện đã được giải quyết rồi, sáng sớm hôm sau, Lâm Dương và Long Thủ liền lên xe trực tiếp rời khỏi biệt thự Ứng Long, vội vàng đến sân bay, chuẩn bị trở về Giang Thành.

 

Cùng lúc đó, dưới chân núi, một số nam nữ thanh niên đang phóng xe lên núi.

 

Đây là một chiếc xe thương vụ màu đỏ tươi mới tinh, nam nữ ngồi trên xe đều trang điểm cần thận, đặc biệt là người phụ nữ xinh đẹp ngồi ở hàng ghế sau, cô ấy lúc này xinh đẹp khiến người ta nghẹt thở, dáng dấp thướt tha, tóc đen như mực, ánh mắt nhẹ nhàng, môi đào sáng long lanh, làn da trắng như tuyết, hoàn toàn là mỹ nhân từ trong tranh bước ra, cho dù người trong xe thấp thỏm lo lắng, nhưng vẫn không khỏi liếc nhìn người phụ nữ đó.

 

Xe chạy đến một gác canh ở lưng chừng núi thì dừng lại.

 

Người tài xế ló đầu ra, liếc nhìn gác canh, sau đó vẻ mặt nghỉ hoặc liếc nhìn người phụ nữ ngồi ở hàng ghế sau.

 

“Sư tỷ, có chuyện gì vậy? Sao người nhà họ Ứng không cử bạch mã đến đón?”

 

“Đúng vậy, theo quy định của nhà họ Ứng, nếu như muốn vào cửa nhà họ Ứng thì bọn họ nên phái một con bạch mã ở đây để đưa chị lên. Tại sao ở đây đến một người cũng không có?”

 

*Chắc không phải người nhà họ Ứng đã quên rồi chứ?”

 

“Chuyện này không thể nào, nhanh gọi điện thoại hỏi thử đi.”

 

“Vâng…”

 

Người ngồi ở ghế phụ lập tức lấy điện thoại ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.