Chương 531:
Anh thản nhiên cầm lên, cứ ngỡ đó là cuộc gọi của Mã Hải.
Nhưng nhìn vào dãy số, đó là dãy số trước đây chưa từng gọi cho anh!
Anh khẽ nhíu mày rồi lập tức kết nói điện thoại.
“Xin hỏi đây có phải là Lâm thần y không?” Có một giọng nữ dễ nghe qua điện thoại.
Giọng nữ này, chính là giọng của Lương Hồng Anh.
“Là cô Lương sao, có chuyện gì vậy?” Lâm Dương hỏi.
“Lâm thần y, bây giờ anh có rảnh không? Anh có thể đến Yến Kinh một chuyền được không?” Lương Hồng Anh do.
dự một chút, dường như đã đưa ra một quyết định khó khăn.
“Tới Yến Kinh sao? Làm cái gì vậy?” Lâm Dương khó hiểu hỏi.
“Thím Thu Yến…e rằng không xong rồi…” Lương Hồng Anh nói.
“Ai? Lương Thu Yến?” Trái tim Lâm Dương đột nhiên thắt lại.
“Đúng vậy, là mẹ đỡ đầu của anh Lương Thu Yến, Lâm thần y, nếu như anh còn không đến, có lẽ thím ấy sẽ …
thím ấy sẽ …” Lương Hồng Anh đã không thể nào nói ra điều tiếp theo.
Lâm Dương nghe vậy, hai mắt trợn tròn, đầu giống như: sắp nổ tung…
Lâm Dương săc mặt tái nhợt vô cùng, tay câm điện thoại kia cũng khẽ run lên.
Trước giờ chưa có chuyện gì có thể khiến anh phải chịu đả kích lớn đến như vậy.
Chưa bao giờ có.
Nhưng chuyện này, anh bất luận có như thế nào cũng không thể chấp nhận được.
Anh đã mắt đi mẹ ruột của mình, anh không muốn đến cả mẹ đỡ đầu cũng mắt đi.
*Rốt cuộc… chuyện gì đã xảy ra vậy?” Lâm Dương cố hết sức để ổn định cảm xúc, nhưng giọng nói run rẩy vẫn phản bội anh.
“Tôi …tôi cũng không biết nên giải thích với anh như thế nào, tóm lại anh mau tới đây đi. Ở toàn bộ Trung Quốc, e rằng cũng chỉ có y thuật của anh mới có thể cho thím Thu ‘Yến một cơ hội sống…” Lương Hồng Anh nhấp môi nói.
“Tôi sẽ đến Yến Kinh ngay bây giờ, cô lập tức gửi địa chỉ cho tôi!”
Lâm Dương trầm giọng nói, sau đó liền cúp điện thoại.
“Có chuyện gì vậy?”
Tô Nhan đang rửa bát từ trong nhà bếp thò đầu ra hỏi, kỳ quái nhìn Lâm Dương.
“Mẹ đỡ đầu của tôi xảy ra chuyện rồi, tôi phải đến Yến Kinh thăm bà ấy! Tôi phải lập tức xuất phát.” Lâm Dương trầm giọng nói.
“Mẹ đố đầu?”
Tô Nhan giật mình, hiển nhiên là chưa từng nghe Lâm Dương nói về chuyện mẹ đỡ đầu của mình.
Nhưng nói ra thì, Tô Nhan cũng chưa từng nghe Lâm Dương nói về chuyện gia đình của anh, chỉ biết mẹ của Lâm Dương sớm đã mắt từ lâu rồi.
“Rất nghiêm trọng sao?”
“Bà áy sắp không xong rồi.”
“Nghiêm trọng vậy sao?”
Tô Nhan nhấp. môi, do dự một chút, sau đó nói: “Lâm Dương, tôi … tôi đi cùng anh đi.”
“Em sao?” Lâm Dương sững sờ.
“Cho dù thế nào, chúng ta hiện tại vẫn là vợ chồng, mẹ đỡ đầu của anh cũng là mẹ đỡ đầu của tôi. Nếu như bà ấy xảy ra chuyện, tôi không đi thăm trước sau đều không có cách gì có thể biện minh được.” Tô Nhan nói.
Lâm Dương lông mày khẽ nhúc nhích, nhưng vẫn gật đầu, “Được, em đã muốn đi, vậy thì đi đi!”
Nói xong liền vội vàng gửi tin nhắn cho Mã Hải, bảo ông ta chuẩn bị chuyên cơ, gắp rút trở về Yến Kinh trong đêm.
“Chúng ta ra sân bay ngay.”
“Không cân đặt vé trước sao?” Tô Nhan lây điện thoại di động ra hỏi.
“Không cần, đã có chuyến bay đến Yến Kinh rồi.” Lâm Dương nói, liền kéo Tô Nhan, trực tiếp rời khỏi công ty.
Tô Nhan không ngờ Lâm Dương lại lo lắng như vậy.
Hai người lên xe của cô và nhanh chóng lái nhanh về phía sân bay.
Sau khi đỗ xe vào bãi đậu xe, hai người liền lao nhanh về phía sảnh chờ.