Chương 537:
“Oa, người phụ nữ này thật thú vị!”
“Nhưng mà so với người phụ nữ vừa rồi thì kém hơn một chút.”
“Chỗ chúng ta có chuyện gì sao? Ở nơi rách nát này lại có nhiều mỹ nữ đến như vậy sao?”
Ở lối vào của hành lang, một vài người thất nghiệp đang phì phèo thuốc lá le lưỡi, thèm thuồng nhìn người phụ nữ đi qua.
Người phụ nữ khẽ cau mày, nhưng không thèm quan tâm.
“Lương Hồng Anh?”
Lương Bình Triều khi nhìn rõ người mới đến, không khỏi gọi một tiếng.
“Chị Hồng Anh sao?”
Tất cả đám nam nữ bên này cũng hét lên thất thanh.
Không ai ngờ rằng Lương Hồng Anh đã thực sự đến.
Lương Hồng Anh rất kỳ quái nhìn những người này, nhưng mà chỉ sau khi đến gần, cô ấy mới để ý thấy người đang bị Lương Bình Triều bao vây và chống đối thì ra là Lâm thần y đó của mình, lập tức vui mừng khôn xiết, vội vàng nói: “Anh Lâm, anh tới rồi sao? “
*Ò, là cô Hồng Anh sao? Chào cô.” Lâm Dương gật đầu.
“Anh Lâm, anh đã xem qua tình trạng của thím Thu Yến chưa?” Lương Hồng Anh vội vàng hỏi.
“Tôi đã kiểm tra đại khái rồi, tình hình hiện tại của bà ấy quả thực không khả quan. Tôi đã gọi xe cấp cứu để đưa bà ấy đến bệnh viện. Bà ấy không thể sống ở đây tiếp được nữa”, Lâm Dương nói.
“Đến bệnh viện sao?” Vẻ mặt của Lương Hồng Đình không được tự nhiên lắm, cô ấy liếc nhìn Lương Bình Triều ở bên cạnh, sau đó lại nhìn Lâm Dương, thấp giọng nói: “Có thể đi, nhưng… nhưng mà đừng đến bệnh viện thì tốt hơn… “
*Tại sao?” Lâm Dương càng lúc càng bối rồi.
“Chị Hồng Anh, câu này của chị là có ý gì? Vị này chính là con trai đỡ đầu của mẹ em. Anh ta đã có lòng muốn báo hiếu, chị không thể ngăn cản anh ta, Lâm Dương, anh đưa mẹ chúng ta đến Bệnh viện trực thuộc só một của Đại học Yến Kinh. Các bác sĩ và giáo sư ở đó đều là những người có quyền uy ở trong nước. Nếu như anh đưa mẹ chúng ta đến đó, nói không chừng sẽ có một cơ hội sống sót.
“Lương Bình Triều cười nhạt nói.
Ngay khi những lời này rơi xuống, sắc mặt Lâm Dương trở nên lạnh lùng.
Anh nhìn chằm chằm vào Lương Bình Triều, trầm giọng hỏi: “Vậy tại sao cậu không đưa mẹ đến đó sớm hơn? Tại sao lại trì hoãn đến tận bây giờ?”
“Chúng tôi cũng không còn cách nào khác. Bà ấy đã bị trục xuất khỏi nhà họ Lương rồi. Nhà họ Lương đã ra thông báo không cho phép chúng tôi giúp đỡ bà á như chúng tôi tìm bệnh viện cho bà ấy, e rằng bà ấy sẽ bị đánh ra ngoài ngay ngày đầu tiên nhập viện. Còn chúng tôi cũng sẽ bị trừng phạt. Rốt cuộc thì tiền mà chúng tôi dùng cũng là tiền của nhà họ Lương.” Lương Bình Triều bất lực nói.
“Thật không? Mẹ rốt cuộc đã làm sai cái gì mà bị nhà họ Lương đuổi ra ngoài?” Lâm Dương lại hỏi.
Ngay sau khi lời này rơi xuống, sắc mặt của Lương Hồng Anh và Lương Bình Triều đều không tự nhiên lắm.
“Anh Lâm, vấn đề này liên quan đến chuyện nội bộ của nhà họ Lương chúng tôi, chúng tôi không tiện giải thích.”
Lương Hồng Anh thấp giọng nói.
*Nói tóm lại, Lâm Dương, nếu như anh là con trai đỡ đầu của mẹ, vậy thì anh cứ đưa mẹ đi khám bệnh đi. Anh không phải là người nhà họ Lương, có lẽ sẽ không chịu trói buộc.” Lương Bình Triều thúc giục nói.
“Bình Triều, cậu câm miệng!” Lương Hồng Anh thấp giọng hét lên.
*Em không nói sai cái gì cả.” Lương Bình Triều nhún vai.
“Tóm lại, cậu im miệng cho tôi là được rồi!” Lương Hồng Anh hừ lạnh một tiếng, sau đó nói với Lâm Dương: “Lâm Dương, anh đừng nghe Bình Triều nói nhảm. Tóm lại, anh muốn đưa thím Thu Yến đến bệnh viện thì không được đến bệnh viện lớn. Tốt nhất tìm một phòng khám là được rôi! “
Lâm Dương cau mày, luôn cảm thầy những người này giấu giếm mình chuyện gì đó, nhưng có hỏi tiếp bọn họ cũng sẽ không nói, suy nghĩ một chút liền bình tĩnh nói: “Ta sẽ xử lý tốt.”
“Vậy được!”
Lương Hồng Anh thở ra một hơi, nhưng mà ánh mắt nhìn Lâm Dương lại có phần phức tạp.
Cô ấy đã điều tra qua về vị Lâm Thần Y đại danh lẫy lừng này rồi.
Cô ấy cũng không ngờ rằng vị Lâm thần y này lại chính là Lâm Dương đứa con trai năm đó bị nhà họ Lâm trục xuất…
Tuy nhiên, anh ta chưa bao giờ tiết lộ thân phận của mình, xem ra anh ta cũng là muốn thoát khỏi rắc rối, nếu không cần thiết, vẫn là nên giữ bí mật này cho anh ta đi.
Lương Hồng Anh ở đây, Lương Bình Triều cũng không dễ dàng ra tay.
Không lâu sau, xe cấp cứu đến, máy nhân viên y tế đưa Lương Thu Yến lên xe, Lâm Dương và Tô Nhan cũng đi theo sau.
Lương Bình Triều và Lương Hồng Anh không đi theo, dù sao bọn họ cũng là người nhà họ Lương, sắp xếp Lương Thu Yến ở đây đã là kết quả của sự nỗ lực hết mình của Lương Hồng Anh, nếu không, e rằng Lương Thu Yến sẽ phải sống đầu đường xó chợ rồi.
*Mong rằng Lâm Dương có cách cứu thím Thu Yến.”
Lương Hồng Đình đứng ở bên đường nhìn xe cấp cứu đang đi xa, lẫm bẩm một mình.