Chương 554:
“Anh Lâm! Tôi cảm thấy chúng ta nên từ từ nói chuyện!”
Lương Sinh nở nụ cười tươi, vội vàng ngăn Lâm Dương lại nói.
“Tránh ra!” Vẻ mặt Lâm Dương vô cảm nhìn Lương Sinh.
“Anh Lâm… Mọi chuyện tôi đều biết hết rồi, xin anh đừng tức giận, có thể là anh không hiểu lắm tình hình nhà họ Lương chúng tôi, ông nội của tôi đang vội đến đây, ông ấy hy vọng có thể đàng hoàng nói chuyện với anh, hóa giải hiểu lầm trong đó!” Lương Sinh cười nịnh nọt vội vàng nói.
Nhưng giây tiếp theo, Lâm Dương đột nhiên vươn tay, nắm cổ áo của Lương Sinh, nhắc anh ta lên.
*A2”
Lương Sinh khiếp sợ.
“Cậu chủ!”
Người nhà họ Lương ở phía sau cũng cuống cuồng, sôi nổi tiến lên, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ căng thẳng nhìn chằm chằm vào Lâm Dương.
Nhưng mà Lâm Dương ngược lại cũng không có làm gì Lương Sinh cả, chỉ là ấn sát đầu vào, đôi mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Lương Sinh: “Nghe rõ! Niệm tình chúng ta từng quen biết nhau, tôi không đụng tới anh, anh tốt nhất tránh ra, nếu không cũng đừng trách tôi không lưu tình!”
Nói xong, Lâm Dương thả tay.
Bịch!
Lương Sinh ngồi bệt mông trên đất, mông cũng sắp tét ra.
“Khốn nạn!”
Đám người nhà họ Lương đó giận dữ, một đám xông lên muốn động thủ.
“Đứng lại hết cho tôi!” Lương Sinh vội vàng hét to.
“Cậu chủ…”
“Toàn bộ tản ra!”
Lương Sinh che lại cánh mông bị đau, khó khăn bò dậy nói: “Mấy người ai dám đụng đến anh Lâm, vậy thì biến khỏi nhà họ Lương cho tôi.”
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận và nghiêm túc của Lương Sinh, mọi người đâu ai dám lộn xộn nữa? Toàn bộ lui về đẳng sau, không dám tiến lên.
Lương Sinh thở phì phò, nhìn Lâm Dương, trong ánh mắt đều là kiên định và nghiêm túc, rồi sau đó đi tới trước mặt Lâm Dương, thở phì phì nói: “Anh Lâm, tôi hy vọng… Hy.
vọng anh có thể cho tôi một cơ hội, một cơ hội giải thích, anh yên tâm, chuyện này nhà họ Lương chúng tôi nhất định làm rõ ràng cho anh , tôi chỉ mong anh có thể bình tĩnh, dù sao thì… Nơi này cũng là nhà họ Lương, nếu anh ở chỗ này náo loạn, chỉ sợ ông nội cũng khó có thể giữ anh được, chúng tôi làm như vậy, cũng là vì muốn tốt cho.
anh, chỉ mong anh có thể hiểu được… Thật đó…”
Lời nên nói Lương Sinh đều đã nói hét.
Anh ta không biết thực lực của Lâm Dương ra sao, nhưng nhìn một chiêu vừa rồi kia, Lâm Dương khẳng định có bản lĩnh để đến gây chuyện, cho nên Lương Sinh chỉ có dùng chân tình với đạo lý để cảm động đối phương!
Nhưng mà… Anh ta đã xem nhẹ quyết tâm của Lâm Dương rồi!
Anh ta căn bản cũng không có cách nào biết được lúc Lâm Dương đến đây phẫn nộ trong lòng rốt cuộc mãnh liệt đến cỡ nào.
Chỉ thấy Lâm Dương nâng tay lên, để lên bả vai của Lương Sinh.
Lương Sinh bất ngờ, còn tưởng rằng Lâm Dương muốn nói gì, lại thấy Lâm Dương hơi dùng lực, trực tiếp đẩy Lương Sinh sang một bên…
Hơi thở của Lương sinh run lên, đột nhiên không kịp đề phòng, lại ngã quy ở trên mặt đất.
Lâm Dương khẳng khái đi đến cửa lớn.
Cửa lớn nhà họ Lương đóng chặt, ông lão mặc đồ màu trắng mình gầy trơ xương ngồi ở cửa, ông lão nâng ly trà, ở bên kia nhăm mắt dưỡng thân Lương Sinh biết ông lão này, nếu nói là khách của nhà họ Lương tới, ông ta không để ý gì thêm, nhưng nếu người tới là người mà nhà họ Lương không chào đón, ông ta sẽ không chỉ ngồi đơn giản như vậy.
Lương Sinh biết thiệt hơn trong đó, lập tức vọt qua, hướng về phía ông lão kia thấp giọng nói cái gì.
Nhưng ông lão từ đầu đến cuối đều nhắm hai mắt, không chút phản ứng, giống như không nghe tháy lời Lương Sinh nói.
Cho đến khi Lương Sinh vươn tay ra, để ở trên cửa lớn nhà họ Lương gia, muốn dùng lực đầy nó ra.
“Cậu này, tới làm gì?” Ông lão ngồi ở cửa cuối cùng cũng mở lời.
Nhưng… Lâm Dương vẫn không thèm để ý tới, trực tiếp đẩy cánh cửa.
Àm ầm àm…
Cánh cửa lớn bị đẩy mở, phát ra âm thanh nặng nè.