Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 571



Chương 571;

 

“Tiểu Điệp, sao em lại nói như vậy? Cậu áy dù sao cũng là anh trai nuôi của em đấy!” Lương Sinh nghe vậy liền nóng nảy, vội vàng mắng Lương Tiểu Điệp.

 

“Anh trai nuôi w? Anh ta mà cũng xứng sao? Em không có người anh trai nào ăn hại như vậy!” Lương Tiểu Điệp đáng yêu khịt mũi một cái phát ra tiếng hừ lạnh, chán ghét trừng mắt nhìn Lâm Dương rồi chạy vào trong nhà.

 

“Mẹ! Mẹ! Con về thăm mẹ đây!”

 

Lương Sinh thấy vậy cũng chỉ đành cười khổ, lúng túng quay sang nhìn Lâm Dương.

 

Lâm Dương khẽ lắc đầu, anh cũng lười chấp nhặt với một cô nhóc.

 

Lương Tiểu Điệp cũng coi như là một người con có hiếu, cả ngày bận rộn ở trong phòng chăm sóc cho Lương Thu Yến, cả Lương Bình Triều cũng đến đây hai lần. Khi nhìn thấy Lâm Dương, trong mắt anh ta liền tràn ngập hận ý, nhưng lại vướng Lương Sinh đang đi cùng Lâm Dương nên cũng chỉ đành im lặng không nói gì.

 

Những người này đều là con trai con gái ruột của Lương Thu Yến, vì vậy Lâm Dương đương nhiên sẽ không thể hiện ra cảm xúc của mình, bèn giả vờ không nhìn thấy họ.

 

“Dương Nhi, Dương Nhi…”

 

Lúc này trong phòng đột nhiên vang lên tiếng gọi của Lương Thu Yến, nghe có chút suy yếu.

 

Lâm Dương nghe tiếng liền lập tức bước vào phòng.

 

Trong phòng lúc này đặt hai cái giường, mấy nhân viên y tế của nhà họ Lương mặc áo blu trắng đang truyền dịch cho Lương Thu Yến. Tô Nhan gần như đã khỏi hẳn, đang ngồi trên giường bệnh cầm điện thoại di động xử lý một ít công việc, thấy Lâm Dương đi vào, anh ta nhẹ nhàng gật đầu coi như chào hỏi.

 

Lương Bình Triều không đến, Lương Tiểu Điệp thì đang giặt khăn mặt cho Lương Thu Yến trong phòng tắm.

 

Lâm Dương gật đầu đáp lại Tô Nhan, sau đó đi đến bên giường Lương Thu Yến.

 

“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Lâm Dương nhẹ giọng nói.

 

“Dương Nhi, mẹ muốn nhờ con một việc.” Lương Thu Yến khẽ mỉm cười nói.

 

“Có chuyện gì vậy ạ?”

 

“Là thế này, Tiểu Điệp đột nhiên không muốn đi học nữa, mẹ nghĩ là khi ở trường con bé đã xảy ra chuyện gì đó rồi.

 

Lát nữa con đi cùng con bé đến trường tìm hiểu một chút xem đã xảy ra chuyện gì. Nếu như có thể giải quyết được thì con hãy giải quyết luôn, nếu không được thì con quay về nói lại với cha nuôi con vài tiếng nhé.” Lương Thu Yến suy yếu nói.

 

“Mẹ đừng lo lắng, không thành vấn đề.” Lâm Dương gật đầu.

 

“Được, vậy mẹ sẽ nói cho Tiểu Điệp.” Lương Thu Yến mỉm cười.

 

Một lúc sau …

 

“Cái gì? Để tên vô dụng này đi cùng con đến trường ư?

 

Vậy thì chẳng phải con sẽ chết vì xấu hỗ sao? Con không đồng ý, không đồng ý! Không đồng ý!” Lương Tiểu Điệp tức tới nỗi không ngừng giậm chân, ngồi phịch xuống ghé, quay ngoắt đầu sang một bên tức giận nói. lần nữa, ngồi trên ghế, tức giận quay đầu sang một bên.

 

“Tiểu Điệp, nghe lời. Còn nữa, Lâm Dương chính là anh trai nuôi của con, con phải tôn trọng thằng bé một chút!”

 

*Con không muốn có một anh trai nuôi vô dụng như anh ta đâu! Mẹ nhìn xem anh ta là cái đức hạnh gì, anh ta xứng đáng trở thành anh trai nuôi của Lương Tiểu Điệp con sao? Anh ta xứng ư? Anh ta còn chẳng xứng với người vợ kia của anh ta nữa là!” Lương Tiểu Điệp gần như hét lên, vô cùng chói tai.

 

“Con…”

 

Lương Thu Yến tức tới nỗi cả người không ngừng run rẩy, sắc mặt đỏ bừng, cảm xúc cực kỳ kích động.

 

“Thưa bà, bà không được tức giận. Hiện tại huyết áp của bà rất không ổn định. Nếu bà tức giận thì sẽ càng khiến cho bệnh tình chuyển biến xáu đi!”

 

Các nhân viên y tế đứng bên vội vàng khuyên bảo.

 

Nhưng lời khuyên của họ là vô dụng, Lương Thu Yến vẫn muốn đứng lên nói gì đó, nhưng cảm xúc bị kích động quá mức nên đột nhiên phun ra một ngụm máu.

 

Cảnh tượng này khiến cho Lương Tiểu Điệp sợ chết khiếp.

 

Lâm Dương cũng vội vàng bước tới cho Lương Thu Yến một châm mới khiến bà ồn định lại.

 

“Mẹ, mẹ đừng tức giận, con hứa với mẹ, con không hứa với mẹ là được chứ gì?” Lương Tiểu Điệp khóc không ra nước mắt nói.

 

“Sau này nhất định phải tôn trọng anh trai của mình, con đã rõ chưa?” Sắc mặt Lương Thu Yến tái nhợt, nhưng lời nói lại vô cùng nghiêm túc.

 

“Vâng ạ …” Lương Tiểu Điệp không tình nguyện đáp lại một câu.

 

“Được rồi, bây giờ con cùng Tiểu Dương đến trường đi!”

 

Lương Thu Yến nằm xuống giường.

 

Lương Tiểu Điệp mệt mỏi cúi đầu, không hé răng nửa lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.