Chương 572:
Đã tới giờ đi học, Lương Tiểu Điệp dọn dẹp sạch sẽ một chút rồi cùng Lâm Dương rời khỏi nhà họ Lương.
Nhưng Lương Tiểu Điệp vậy mà lại dẫn Lâm Dương đến trạm xe buýt ở đầu phó, sau đó đứng tại chỗ chờ xe buýt tới.
Lâm Dương vô cùng kinh ngạc: “Lương Nam Phương lái Ferrari mà cô lại chỉ ngồi xe buýt sao? Nhà họ Lương không cung cấp xe cho cô à?”
“Thế nhà họ Lâm có cung cấp xe cho anh không?” Lương Tiểu Điệp mỉa mai vặn lại.
Lâm Dương sững sờ.
Những việc mà Lương Tiểu Điệp đã trải qua rất khác so với những gì Lâm Dương đã trải qua ở nhà họ Lâm.
Nhưng thật ra Lương Tiểu Điệp cũng không thê thảm như Lâm Dương.
Xe buýt 238 đến trạm dừng, hai người lần lượt lên xe, ước chừng khoảng một tiếng đồng hồ, cuối cùng họ cũng đến được ngôi trường mà Lương Tiểu Điệp đang theo học: Trường Đại học Sư phạm Yến Kinh.
Nhưng khi đứng trước cổng trường đại học, Lương Tiểu Điệp lại đột nhiên chần chừ, do do dự dự không chịu đi vào.
*Sao vậy? Vào đi chứ!” Lâm Dương kỳ quái hỏi.
“Không… không… tôi… tôi muốn về nhà….” Lương Tiểu Điệp khóc không ra nước mắt nói.
“Hả?” Lâm Dương sững sờ.
Sự hoảng sợ và lo lắng đột ngột của Lương Tiểu Điệp khiến Lâm Dương cảm thấy vô cùng bắt ngờ.
Anh thấy Lương Tiểu Điệp quay người, dáng vẻ giống như: sắp khóc vội vàng nói: “Lâm Dương, chúng ta quay về đi, chúng ta quay về ngay bây giờ… Đi thôi, tôi muốn về nhà!”
Lương Tiểu Điệp nói xong cũng không thèm để ý đến Lâm Dương, xoay người muốn chạy.
Lâm Dương lập tức ngăn cô ta lại.
“Lương Tiểu Điệp, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Cô đã tới cổng trường rồi sao tự dưng lại muốn quay về?” Lâm Dương cau mày hỏi.
“Tôi… tôi đột nhiên cảm thấy không thoải mái, tôi về nghỉ ngơi vài ngày trước đã. Vài ngày nữa tôi… tôi sẽ tự mình đến trường …” Lương Tiểu Điệp ấp úng nói.
“Không thoải mái sao? Cô không thoải mái chỗ nào?” Lâm Dương lại hỏi.
*Tôi…… Tôi cảm thấy bụng không thoải mái.”
*Có ăn phải cái gì không?”
“Không… không, tôi chỉ cảm thấy không thoải mái, có lẽ…
có lẽ là dạ dày có gì đó không ổn… Tôi phải về nhà nghỉ ngơi chút…” Lương Tiểu Điệp ngập ngừng nói.
Lâm Dương nghe vậy, lập tức nắm lấy cổ tay cô ta.
*A? Anh… anh làm gì vậy? Buông tôi ra!” Lương Tiểu Điệp vội vàng giãy ra, nhưng bàn tay của Lâm Dương cứng rắn giống như gọng kìm khiến cô ta không thể nào giấy ra nỏi.
Bị một người đàn ông nắm lấy tay cô ở trước mặt mọi người, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Tiểu Điệp lúc đỏ lúc trắng, còn vội vàng nhìn xung quanh như thể sợ bị người khác nhìn thấy.
Nhưng Lâm Dương hoàn toàn không thèm để ý, giơ tay ra bắt mạch cho Lương Tiểu Điệp.
Một lúc sau, Lâm Dương cau mày nói: “Tiểu Điệp, dạ dày của cô rất khỏe mạnh, trong người không có bệnh tật gì, sao lại cảm thấy không thoải mái vậy?”
“Anh… anh nói hươu nói vượn cái gì vậy? Anh nói tôi khỏe mạnh thì có nghĩa là tôi khỏe mạnh sao? Anh tưởng anh là bác sĩ à?” Lương Tiểu Điệp giật tay mình ra khỏi tay Lâm Dương, tức giận quát lớn.
“Tôi ..” Lâm Dương vốn muốn nói cho Lương Tiểu Điệp biết anh quả thật là một bác sĩ, nhưng lại nghĩ đến việc mình không có giấy chứng nhận tư cách hành nghề y, nói ra e là Lương Tiểu Điệp cũng sẽ không tin. Thậm chí cái chức vụ Hội trưởng Hiệp hội y tế Giang Thành cũng chỉ là hư danh, không được cấp giấy chứng nhận.
“Anh không phải là bác sĩ mà bày đặt ra vẻ cái gì vậy hả, cũng không nhìn xem mình là cái đức hạnh gì, sao không đái một bãi rồi tự soi lại mình đi?” Lương Tiểu Điệp khinh thường nói.
Lâm Dương cạn lời.
Lương Tiểu Điệp lười nói nhảm với anh, vội vàng xua tay: *Dù sao thì tôi cũng phải về trước, anh muốn về thì về cùng tôi. Nhưng anh nhát định phải nghe lời tôi, sau khi về nhà không cho phép anh nói linh tinh, đến chỗ mẹ thì phải nói rằng thân thể tôi không thoải mái, đã rõ chưa? Nếu anh dám nói thêm một từ thì tôi sẽ cắt đứt đầu lưỡi của anh!”
Nói đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Tiểu Điệp lộ ra vẻ hung ác, nhưng đáng tiếc là đường nét trên khuôn mặt của cô ta quá tỉnh xảo, vậy nên cho dù có hung ác đến mức nào thì cũng chỉ đem lại cho người ta cảm giác đáng yêu như một con mèo nhỏ hung dữ mà thôi.
Lâm Dương cũng chẳng sợ lời đe dọa này của cô ta, anh lắc đầu nói: “Lương Tiểu Điệp, mẹ nuôi đã bảo tôi đưa cô đến trường thì tôi nhất định phải làm được. Cô không được đi đâu hết, mau đi vào trường đi, vào ký túc xá nghỉ ngơi một chút, buổi chiều cô có tiết đấy.”
“Anh… anh coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai đúng không? Lâm Dương! Tôi nói cho anh biết, anh đã bị nhà họ Lâm đuổi ra khỏi nhà, anh đừng nghĩ có thể dựa vào mẹ tôi để bước vào nhà họ Lương chúng tôi! Anh chỉ là một con chó nhà có tang mà thôi, còn dám vênh mặt hắt mũi lên sai bảo tôi ư?” Lương Tiểu Điệp tức giận không nhẹ, chỉ vào Lâm Dương run rầy hét lên.
“Bước chân vào nhà họ Lương của cô sao?” Sắc mặt Lâm Dương hơi trầm xuống.
“Anh cho là tôi không biết hả? Chẳng phải anh muốn nương tựa vào cây đại thụ là nhà họ Lương chúng tôi nên mới nịnh nọt mẹ tôi sao? Hừ, anh đừng có mà nằm mơ giữa ban ngày! Tôi sẽ không để anh thực hiện được ý đồ đâu!” Lương Tiểu Điệp nỗi giận đùng đùng quát lớn.