Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 574



Chương 574:

 

Bên Lương Vệ Quốc đang phải giải quyết chuyện lớn nên Lâm Dương cũng không tiện quấy rày, vì vậy mới quyết định để cho Mã Hải ra tay, để anh ta âm thầm hành động, chí ít là có thể dùng danh nghĩa Lâm thần y chứ không phải danh nghĩa của Lâm Dương.

 

Sau khi an bài xong, Lâm Dương liền sải bước đi theo Lương Tiểu Điệp.

 

Cả người Lương Tiểu Điệp không ngừng run rẩy, có chút mắt hồn mắt vía cúi đầu theo chị Phiêu đi về phía trước.

 

Ba người đi tới một con hẻm bên cạnh cổng lớn của trường.

 

Nơi này dân cư thưa thớt, khá là yên tĩnh.

 

Nhưng ở cuối con hẻm lại có tận bảy tám thanh niên cả nam cả nữ đang đứng tụ tập ở đó, cả đám đều ăn mặc vô cùng thời thượng, cực kỳ hợp mốt.

 

Bọn họ túm năm tụm ba ngồi cùng với nhau, trong miệng mỗi người đều đang ngậm thuốc lá nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng lại vang lên từng trận cười ngặt nghẽo khiến cho người dân sống trong ngõ liên tục ghé mắt nhìn, nhưng nếu như nhìn nhiều quá thì sẽ bị cả đám đùa vào mắng chửi.

 

Cực kỳ ngang ngược!

 

Có vài người tức giận nhưng không dám lên tiếng, có người thì lại lười so đo cùng với đám trẻ con.

 

Lúc này, mấy người đó dường như đã nhìn thấy chị Phiêu và Lương Tiểu Điệp đang đi tới, cả đám đồng loạt lớn tiếng hô hào, có tên thậm chí còn huýt sáo.

 

*Ôi ai đây? AI Người đẹp Lương Tiểu Điệp của chúng ta đến rồi!”

 

“Hì hì, người đẹp Lương có nhớ anh không?”

 

“Thằng kia nó chỉ được cái vẻ bề ngoài thôi chứ kỹ thuật sao bằng anh đây được, sao em lại không chọn anh chứ!”

 

“Ha ha, đúng là con tiện nhân chết tiệt, cuối cùng cũng dám lộ mặt rồi à2”

 

Cả đám thanh niên đứa thì chửi bậy đứa thì cười cợt chế nhạo. Thấy bọn chúng không ngừng buông ra những lời tục tĩu khiêu khích mình, Lương Tiểu Điệp sợ tới mức không nhắc nồi chân.

 

Khuôn mặt cô tái nhợt, hoảng sợ đưa mắt nhìn đám người kia, trong lòng nỗi lên ý nghĩ muốn bỏ chạy.

 

“Này, mày còn sững sờ ở đó làm cái gì vậy? Sao nào?

 

Muốn trốn tiếp à? Tao nói cho mày biết, cho dù mày có trốn về nhà họ Lương thì cũng vô dụng thôi. Nếu chị Hào đã muốn bắt mày thì dễ vô cùng, loại cha mẹ vô dụng như cha mẹ mày sao có thể bảo vệ cho mày được? AI Mẹ mày bây giờ ngay cả bản thân còn không giữ nổi nữa là, nói không chừng một ngày nào đó bọn tao còn đến tham gia đám tang của mẹ mày đấy!” Chị Phiêu cười khẩy nói, những từ ngữ ác độc không ngừng tuôn ra.

 

Lương Tiểu Điệp nghe xong vừa tức vừa sợ, cô run rẫy nhìn chằm chằm vào chị Phiêu: “Chị… lời nói của chị hơi bị quá đáng rồi đấy! Chị có thể mắng tôi nhưng không được mắng mẹ của tôi!”

 

“Quá đáng ấy hả? Ôi, đúng là một đứa con gái có hiều mà, nhưng mà máy lời này chưa là gì cả đâu. Mau tới đây đi, nếu để chị Hào tức giận thì sẽ càng có nhiều chuyện quá đáng hơn xảy ra với mày đấy!” Chị Phiêu cười lạnh nói.

 

Hô hấp của Lương Tiểu Điệp lại càng trở nên dồn dập.

 

“Tiểu Điệp, đi qua đi, không cần sợ, tôi ở đây.” Lâm Dương đột nhiên an ủi một câu.

 

“Anh sao?”

 

Lương Tiểu Điệp liếc nhìn Lâm Dương một cái, nhưng trong mắt cô căn bản không có bao nhiêu hi vọng hay mong đợi gì…

 

Rõ ràng là Lương Tiểu Điệp không định đặt hy vọng vào Lâm Dương.

 

Ở trong mắt cô, cái người vô dụng bị nhà họ Lâm đuổi đi, cái người vô dụng không có tài cán gì như Lâm Dương có thể đi theo mình là đã tốt lắm rồi, còn trông cậy gì được nữa đây? Lương Tiểu Điệp thà trông cậy vào chính mình còn hơn…

 

Ba người đi sâu vào trong con hẻm.

 

Đám người kia nhìn Lương Tiểu Điệp với ánh mắt trêu tức.

 

Lúc này, một giọng nói lạnh nhạt và êm tai đột nhiên vang lên.

 

“Qua đây đi!”

 

Ba chữ đơn giản giống như một tia chớp đánh thẳng vào người Lương Tiểu Điệp.

 

Thân thể Lương Tiểu Điệp lập tức cứng đờ, đi về phía trước ba bước liền không thể nhấc nổi chân nữa.

 

Mắấy người kia cũng chỉ đành bó tay.

 

Ở trên bậc thang cách đó không xa có một cô gái đội mũ lưỡi trai đang ngồi.

 

Cô gái này mặc một chiếc áo croptop, bên dưới là quần đùi, áo khoác buộc ngang eo, nhìn rất trẻ trung và thời thượng, cánh tay và đùi trắng nõn nà lộ ra bên ngoài khiến người ta không ngừng suy nghĩ xa xôi.

 

Cô ta không hút thuốc, cũng không hè trang điểm, ngược lại trên tay còn cầm một cuốn sách chăm chú đọc.

 

Trên người cô gái này tràn ngập hơi thở của người trí thức và vẻ đẹp trí tuệ.

 

So với những người xung quanh, cô ta như vậy thực sự: không hề ăn khớp với nhau, gần như là một trời một vực.

 

Lâm Dương có chút tò mò nhìn chằm chằm vào cô gái.

 

Nhưng Lương Tiểu Điệp lại giống như gặp phải ôn thần, cố gắng lấy hét can đảm mãi mới từ trong cổ họng nặn ra được hai chữ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.