Nhìn thấy những hành động và lời nói của Tiễn Chí Đồng, người nhà họ Tô trợn tròn mắt.
Tô Bắc đã bắt đầu cảm thấy không đúng lắm.
Đôi mắt bà cụ họ Tô run rẫy, gương mặt tràn đầy nếp nhăn cũng trắng bệch.
“Ông chủ Tiễn, chính là tên khốn kiếp này, chính là con chó dại ấy! Nhanh, nhanh trừng trị cậu ta đi, nhanh lên!”
Tô Trương Dương giống như là không còn lý trí nữa, chỉ vào Lâm Dương rồi hô lớn.
Nhưng mà vừa mới dứt lời, ông chủ Tiễn ở bên kia đột nhiên tiến lên phía trước vài bước, tát một cái thật mạnh lên mặt của Tô Trương Dương.
Chát!
Một cái tát này đã dùng sức lực rất lớn, Tô Trương Dương không chịu nổi, trong nháy máy quỳ ở trêи mặt đất, trong miệng phun ra một ngụm máu và hai cái răng.
Tô Trương Dương kinh ngạc nhìn ông chủ Tiễn.
“Ông chủ Tiễn! Ông…Ông đang làm cái gì vậy?”
Tô Bắc vội đến phát run, vội vàng rồng lên một tiếng.
“Lâm Dương chính là anh em của tôi, cái loại chó má như cậu, không chỉ dám mắng anh em của tôi, mà còn muốn tôi đánh anh em của mình? Ông đây đánh chết các người!”
Tiên Chí Đông tức giận gâm lên, còn xông lên hung hăng đạp Tô Trương Dương hai cái.
“AI Cứu mạng!”
Tô Trương Dương đau đến mức gào khóc lên.
Sắc mặt người nhà họ Tô thay đổi.
“Dùng tay lại!”
Đột nhiên bà cụ họ Tô quát lớn.
Tiễn Chí Đồng liếc mắt nhìn bà cụ, lạnh nhạt nói: “Ông đây không thèm chấp nhặt với một bà già.”
Sau đó lui lại.
“Lâm Dương, tất cả đều là do cậu đứng sau chỉ huy sao?”
Bà cụ họ Tô lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Dương.
“Đúng!”
“Được! Được! Lâm Dương, cậu rất có bản lĩnh đấy, xem ra bà lão tôi vẫn luôn coi thường cậu!”
Bà cụ họ Tô tức giận chống gậy đứng lên, vô cùng tức giận.
“Vở kịch vẫn còn chưa kết thúc đâu.”
Lâm Dương lạnh nhạt nói.
“Lâm Dương, cậu cũng đừng đắc ý, nhà họ Tô chúng ta không giống ngày xưa nữa, tôi không biết cậu đã dùng cách gì để xưng anh gọi em với Tiễn Chí Đồng, nhưng tôi phải nói cho cậu biết, nhà họ Tô chúng tôi cũng không phải là dễ chọc, hôm nay cậu đánh mấy người, mắng mấy câu, ngày sau nhất định chúng tôi sẽ trả lại cho cậu gấp máy lần!”
Bà cụ họ Tô nghiền răng nghiền lợi nói.
“Vậy cũng phải để cho nhà họ Tô của bà tồn tại qua hôm nay đã.”
“Còn có chiêu gì nữa thì dùng luôn đi! Bà già như tôi thật muốn nhìn xem cậu sẽ hủy nhà họ Tô tôi như thế nào!”
Rõ ràng là bà cụ không tin Lâm Dương có được năng lực này.
Nhưng mà không lâu sau, lại có một nhóm người đi đến.
Khi nhìn thấy nhóm người này, trong nháy mắt trái tim của đám người nhà họ Tô rơi xuống dưới đáy vực.
“Ông chủ Trương?”
“Ông chủ Trần?”
“Ông chủ Vạn?”
“Các người….Sao các người lại đến đây?”
Sắc mặt Tô Bắc, Tô Côi trăng bệch.
Đôi mắt dữ tợn kia của bà cụ Tô, đều đã bị sự khϊế͙p͙ sợ thay thế, cơ thể run rẫy đứng đấy.
“Nhà họ Tô các người còn có mặt mũi để nói chuyện với chúng tôi sao?”
Ông chủ Trần lạnh nhạt nói: “Nói cho tôi biết, tiền của chúng tôi có phải là bị các người lừa đi, sau đó các người lại vu oan giáng họa chuyện này cho Tô Quảng đúng không?”
“Sao có thể như thế được? Mấy ông chủ à, chúng ta chính là đối tác làm ăn, lừa ai nhưng cũng không thể nào lừa mấy vị được chứ, huống chỉ nhà họ Tô chúng tôi vẫn luôn tuân thủ pháp luật, sao có thể lừa đảo được chứ? Về phần Tô Quảng, ông ta đã không liên quan gì đến chúng tôi từ lâu rồi, tiền của các vị cũng là do ông ta lừa, đáng lẽ các vị phải tìm ông ta mới đúng.”
Tô Bắc có chút bối rối nói.
“Nói dối cũng không có ích gì nữa đâu, chúng tôi đã tiến hành rút đơn kiện với Tô Quảng rồi.”
Ông chủ Trần lạnh nhạt nói.
“Rút đơn kiện?”
: “Đúng vậy, chúng tôi sẽ khởi tố hai cha con Tô Bắc và Tô Trương Dương, chúng tôi phải kiện các người tội lừa đảo! Các người không những lừa đảo chúng tôi hàng chục triệu đồng, mà còn dụ dỗ Tô Quảng làm dê thế tội, chỉ cần những tội này thôi, nửa đời sau của các người sẽ hoàn toàn phải trôi qua trong nhà đá rồi!”
Ông chủ Trương ở bên cạnh hừ lạnh nói.
“Cái gì?”
Người nhà họ Tô sợ đến mức đầu óc trống không.
Hai chân của Tô Bắc và Tô Trương Dương mềm nhữn lại, không thể đứng vững được.
“Các ông chủ à, các vị lầm rồi sao? Chúng tôi….Tô Bắc và Tô Trương Dương nhà chúng tôi là vô tội mà.”
Trương Vu Huệ nóng nảy nói.
Bà cụ Tô lại hừ một tiếng: “Chỉ sợ là các ông chủ đã bị tên rác rưởi Lâm Dương này mê hoặc rồi sao? Nhà họ Tô chúng tôi luôn trong sạch thanh cao, sao có thể lừa đảo được? Nhất định là do tên Lâm Dương kia châm dầu vào lửa! Nói xấu chúng tôi! Lâm Dương, cậu còn có bao nhiêu thủ đoạn nữa hả? Đến đây luôn đi, bà già tôi cũng không sợ đâu, cây ngay không sợ chết đứng, các người muốn kiện, nhà họ Tô sẽ bồi tiếp đến cùng, tôi cũng không tin có thể đổi trắng thay đen được!”
3 Thái độ của bà cụ kiên định, gương mặt không đổi sắc.
Dù sao tiền cũng đã đến tay, chết cũng không thừa nhận là được.
Bà cụ họ Tô biết rất rõ điều này.
Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
“Bà cụ ạ, vụ án này…Là do tôi phụ trách.”
Vừa mới dứt lời, trong nháy mắt cả nhà họ Tô yên tĩnh không có một tiếng động.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào người vừa nói chuyện.
Khang Giai Hào!
Luật sư đứng đầu thành phố Trường Giang!
Nếu là do anh ta phụ trách, vậy có thể nói vụ án này đã nắm chắc rồi!
Dù sao…Nhà họ Tô biết mời ai để tranh đấu vụ kiện này với anh ta chứ?
Ở thành phố Trường Giang không có một luật sư nào muốn đối địch với Khang Giai Hào!
“Không, không, không….Không được!”
Rốt cuộc Tô Bắc cũng không nhịn được nữa, cả người run lên, đột nhiên đứng dậy thê lương gào lớn: “Mẹ, cứu con! Cứu con đi!”
“Bình tĩnh một chút!”
Bà cụ họ Tô nắm chặt lấy cây gậy, giận dữ trừng mắt nhìn ông ta nói: “Hợp đồng là do Tô Quảng ký, chữ ký rõ ràng giấy trắng mực đen, có thể là giả được hay sao? Cậu ta muốn kiện thì kiện, tôi cũng không sợ!”
“Bà cụ à, quả đúng là không thể đổi trắng thay đen được, nhưng ban đầu đã là đen, thì cũng không thể nào thành trắng được! Vụ án này thật ra xử lý rất dễ dàng, các ông chủ đều đã rút đơn kiện, lại khởi tố các người, nhờ Tô Quảng chỉ ra và xác nhận các người đã dụ dỗ ông ấy ký tên, chỉ cần điều tra một chút là sẽ biết rốt cuộc tiền của các ông chủ đã chảy về nơi nào, tôi nghĩ là vụ án này cũng gần như là tra xét xong rồi, trong chuyện này các người không có khả năng không để lại chút dấu vết nào, ví dụ như hợp đồng là do ai nghĩ ra, Tô Quảng có biết được nội dung bên trong hợp đồng không, tôi sẽ bắt đầu từ những chuyện này, cho tôi thời gian một tháng…Không, chỉ cần một tuần, nhất định tôi có thể đưa kẻ phạm tội thật sự vào không ngục giam, đưa kẻ đó ra trước công lý!”
Khang Giai Hào đẩy chiếc kính mắt trước mũi lên, nghiêm túc nói.
Vừa mới dứt lời, Tô Bắc và Tô Trương Dương đã hoàn toàn ngồi bệt ở trêи mặt đất.
Trương Vu Huệ cũng sững sờ ngay tại chỗ, sau đó lại gào khóc lên.
Khang Giai Hào lên tiếng, về cơ bản cũng đá phán cho bọn họ án tử hình…
“Sao có thể như vậy được?”
Bờ môi bà cụ họ Tô run run.
“Được rồi, tiếp theo là Tô Cối!”
Lâm Dương nói.
“Phần lớn chuyện trong công ty tôi cũng không biết rõ, hợp đồng cũng không phải do tôi ký, cây ngay thì không sợ chết đứng, Lâm Dương, các người có thể làm gì được tôi chứ?”
Tô Cối hừ lạnh nói.
“Thuốc giả.”
Lâm Dương nói ra hai chữ đơn giản.
Cơ thể Tô Cối không nhịn được mà run lên.
“Lão nhị…”
Hơi thở bà cụ Tô căng thẳng: “Chăng lẽ con….”
“Không có, không có! Không thể nào! Thuốc giả cái gì chứ? Tôi không hề bán thuốc giả! Tôi cũng không kê thuốc giả cho người bệnh! Thuốc của bệnh viện của chúng tôi đều nhập vào từ con đường chính quy, hiệu thuốc bán thuốc gì, một bác sĩ nho nhỏ như tôi cũng không có quyền quản lý….”
Tô Gối vội vàng la lên.
“Tôi chưa hề nói là bệnh viện của ông bán thuốc giả, tôi nói chính là đứa con Tô Cương của ông ở trong bệnh viện mở cửa hàng, bảy mươi phần trăm thuốc bán ra ngoài đều là thuốc giải Mỗi một bệnh nhân đến chỗ ông khám bệnh, ông đều sẽ đưa bọn họ đến tiệm thuốc kia để bốc thuốc! Chuyện này cũng không sai chứ? Tôi đã thông báo cho các ban ngành liên quan đến đó để kiểm tra rồi, tôi nghĩ rằng nhanh thôi ông sẽ bị gọi đến! Lấy số lượng thuốc giả ở trong tiệm thuốc ấy, phán ngồi tù vài năm cũng là chuyện bình thường, đương nhiên, quan trọng hơn chính là bồi thường, mỗi ngày có ít nhất mấy chục người bệnh đến tiệm thuốc của ông để bốc thuốc, ít nhiều gì cơ thể của bọn họ cũng có vấn đề, bồi thường xong vụ này, cũng đủ cho ông táng gia bại sản!”
“Lâm Dương!”
Tô Cối rồng lên thảm thiết, hai mắt đỏ bừng, muốn xông lên liều mạng, nhưng còn chưa kịp tới gần, thì đã bị đám người ông chủ Tiễn ngăn lại.
“Lâm Dương, nhà Tô gia chúng tôi với cậu sẽ không đội trời chung!”
Tô Cương nghiên răng nghiền lợi, hai mắt đỏ bừng, hận không thể ăn tươi nuốt sống Lâm Dương.
“Chúng ta đã không đội trời chung từ lâu rồi.”
Lâm Dương bình tĩnh nói, lúc này, điện thoại anh rung lên.
Lâm Dương nghe máy, gật đầu liên tục, cúp điện thoại.
Bà cụ họ Tô cảm thấy không thích hợp lắm, đôi môi run rẩy nói: “Cậu…Cậu còn có chiêu gì nữa?”
“Chiêu cuối cùng…..
Lâm Dương nói.
Mà anh vừa mới dút lời.
Ong ong…Ong ong….
Điện thoại Tô Thái rung lên.
Tô Thái nghe điện thoại, nhưng một lát sau, ông ta đã sợ hãi đến thay đổi sắc mặt.
“A Thái, làm sao vậy?”
Bà cụ Tô vội vàng hỏi, giọng nói run rầy.
“Công ty của chúng ta….Bị mua lại!”
Tô Thái run rầy nói.
“Cái gì?”
Bà cụ ngây ra như phỗng.
“Chúc mừng, cái tiệm thuốc kia của Tô Cối các người cũng có phần, công ty của các người đã bị mua lại, vậy tiền bồi thường cho người bệnh hẳn là cũng đủ rồi, chỉ là nếu như bồi thường xong khoản này rồi, chắc là các người cũng chỉ còn lại hai bàn tay trắng nhỉ?”
Gương mặt Lâm Dương không chút thay đổi nhìn tất cả mọi người ở trong phòng.
Những lời này của anh, cũng giống như một thanh kiếm, đâm từng nhát một vào trái tim của đám người nhà họ Tô.
Đám người nhà họ Tô hoàn toàn không có âm thanh gì.
Tất cả mọi người giống như là mắt hồn vậy.
Bà cụ Tô đặt ʍôиɠ ngồi trở lại trêи chiếc ghế tựa, cả người giống như là bị tê liệt.
Khi Lâm Dương đi vào, nhà họ Tô chỉ còn lại hai bàn tay trắng.
Thật sự là tan cửa nát nhà rồi!
“Rốt cuộc cậu là ai2”
Bà vô thần nhìn Lâm Dương, lớn tiếng nói.
“Tôi ư? Người ở rễ nhà họ tô.”
“Không phải là cậu!”
Bà cụ Tô khàn cả giọng hét lên.
Một tiếng hét này, cũng khiến cho tất cả người nhà họ Tô cùng nhau nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, đột nhiên bây giờ bọn họ mới ý thức được…
Đây là người đàn ông phá vỡ cả nhà họ Tô!
Thật sự là kẻ ở rễ rác rưởi kia sao….?