Chương 585:
Mọi người đều thề thề thốt thót, tinh thần phán chắn vô cùng.
“Tóm lại vẫn không thể qua loa đại khái được, phải chuẩn bị chu đáo, vẹn toàn.” Lương Khánh Tùng gật gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Lương Vệ Quốc, vẻ mặt vô cùng khó coi, liền dò hỏi: “Tam đệ, có gì muốn nói không?”
Lương Vệ Quốc nhìn ông ta, tăm tối nói: “Bỏ chuyện đại hội sang một bên, chúng ta vẫn nên bàn về chuyện nhà Phong Nghiêm đi!”
“Ò? Chuyện của Nghiêm đệ? Chẳng phải đã giải quyết xong rồi sao? Tôi đã bảo Nam Phương đến nhận lỗi rồi, Thu Yến cũng đã tha thứ cho nó, Chú ba, chú còn chuyện gì chưa hài lòng?” Lương Dự đáp, mặt mang theo ý cười.
“ Vậy chuyện của vợ Lâm Dương và Lâm Dương thì sao?”
Lương Vệ Quốc tức giận nói.
Lương Dự trên mặt vẫn mang theo ý cười nhưng không đáp lại.
Lương Khánh Tùng hừ lạnh một tiếng, thấp giọng tức giận nói: “Vệ Quốc! Chú có ý gì đây? Chẳng lẽ lời tôi đã nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Lương gia không thể cúi đầu, nhất là cúi đầu trước loại người bình thường này! Chú nghe không hiểu lời tôi nói à?2”
“Nhưng…” Lương Vệ Quốc còn muôn nói, nhưng đã bị Lương Dự cắt ngang “Chú ba, đừng nói nữa, người phụ nữ tên Tô Nhan đã đi rồi, tôi nghe nói tên Lâm Dương đó hình như cũng rời khỏi Lương gia rồi, bọn bọ đều không quan tâm nữa, chú tức giận cái gì chứ? Chuyện này kết thúc như vậy đi. Hiện giờ gia đình chúng ta phải tích cực chuẩn bị chuyện đại hội.
không cần vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà sứt mẻ tình cảm lúc này. Chú là chưởng sự của chỉ ba, cần phải lấy đại cục làm trọng. Nếu mọi người ở chỉ ba biết chú vì chuyện vặt vãnh này mà tranh cãi với chúng tôi, thì nhất định họ sẽ không vui, phải không?” Lương Dự cười thâm thúy Những lời này rõ ràng hữu dụng hơn những lời Lương Khánh Tùng vừa nói.
Lương Vệ Quốc lập tức á khẩu.
Lương Khánh Tùng thầm gật đầu với Lâm Dự. Ông ta rất hài lòng với đứa con trai này, cũng có ý giao Chỉ hai cho hắn quản lý.
Thực ra Lương Vệ Quốc không phải là không biết chuyện này, chuyện này nói to là to nói nhỏ là nhỏ, nhưng đã lan truyền khắp Lương gia, rất nhiều người ở chỉ ba cảm thấy Lương Vệ Quốc chuyện bé xé ra to. Hai người đến từ Giang Thành, kỳ thực một kẻ là rác rưởi bị Lâm gia vứt bỏ, cúi đầu trước hắn ư? Thế chẳng phải quá mắt mặt sao?
Đã có người của chỉ ba khua môi múa mép sau lưng Lương Vệ Quốc.
Lương Vệ Quốc có nỗi khổ không nói ra được!
Ai là rác rưởi của Lâm gia?
Thế mà lại chính là Đại Long của Lâm gia!
Lương Vệ Quốc liên tục thở dài, gương mặt già nua hết sức bất lực.
Lúc này ông cũng chỉ có thể hy vọng Lâm thần y thực sự không để tâm đến chuyện này nữa, thì mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây.
Nhưng đúng lúc này…
Am!
Một tiếng nỗ kinh hoàng làm chấn động cả Lương gia.
“Chuyện gì xảy ra thế?”
Toàn bộ Lương gia vô cùng sửng sót, kinh hãi bật dậy khỏi ghế.
Lương Khánh Tùng không khỏi chau mày.
*“Xảy ra chuyện gì vậy? A Hào, ngươi mau đi xem xem.”
Lương Dự nói với một người họ Lương đang đứng ở cửa.
Người đàn ông tên A Hào lập tức chạy đi.
Lương Vệ Quốc ù hết cả đầu, cũng không rõ xảy ra chuyện gì.
Nhưng đúng lúc này, chiêc điện thoại dùng đã lâu năm trong túi áo ông ta rung lên.
Lương Vệ Quốc vội lấy ra, nhìn màn hình hiển thị là cháu trai của ông ta Lương Sinh. Gương mặt già nua lập tức biển đổi, một dự cảm không lành ập tới.
Ông ta lưỡng lự rồi sau đó bàn tay run rẩy bấm phím nhận điện thoại.
“Ông nội, không xong rồi! Lâm thần y đánh vào rồi!” Lương Sinh kêu gào khản cổ.
Thân thể già nua của Lương Vệ Quốc chấn động mạnh, kinh hãi bật dậy: “Con nói cái gì?”
“Lâm thần y đánh vào rồi, anh ta đánh vào rồi! Ông nội, ông phải nghĩ cách đi …” Lương Sinh khóc không ra nước mắt nói.
“Sao lại thành thế này?”
Lương Vệ Quốc há hốc mồm, đầu óc trồng rỗng.