Chương 590:
“Hóa ra… Lâm tiên sinh quả nhiên là vì Thu Yến mà đến?”
Lương Khánh Tùng trầm giọng nói: “Nhưng mà chuyện của Thu Yến, nhà họ Lương của chúng tôi đã giải quyết rồi, Nam Phương đã xin lỗi Thu Yến, và Thu Yến cũng đã tha thứ cho Nam Phương, Lâm thần y, anh vẫn chưa hài lòng sao?”
“Vậy Tô Nhan thì sao?” Lâm Thiếu Dương nhìn Lương Khánh Tùng.
Lương Khánh Tùng giật mình.
“Tô… cô Tô Nhan?” Lương Dự cũng có chút phát hoảng.
Không lẽ … vị Lâm tiên sinh này còn muốn chống lưng cho Tô Nhan sao?
Mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên.
Lương Nam Phương không chịu nổi nữa, cô ta từ trong kinh ngạc hoàn hồn lại, đột ngột đứng thẳng người lên trừng mắt nhìn Lâm Dương mắng chửi: “Dựa vào cái gì chứ? Đồ chết tiệt nhà anh là ai chứ, muốn chặt mười ngón tay của bà đây sao? Anh cho rằng anh làm được sao? Đồ chó! Cút cho tôi! “
Mặc dù khuôn mặt đẹp trai của Lâm Dương khiến Lương Nam Phương rất động lòng, nhưng sau khi nghe thấy lời nói của Lâm Dương, trong lòng của Lương Nam Phương chỉ hận không thể đánh nát thân thể của Lâm Dương.
Cô ta đường đường là tiểu thư của nhà họ Lương, đã từng thấy qua một người kiêu ngạo như vậy chưa?
Cho dù phải chặt ngón tay, đó cũng chỉ có thể là cô ta chặt ngón tay của người khác, ai có năng lực lớn như vậy mà dám động đến cô ta?
Tuy nhiên, mặc cho Lương Nam Phương mắng chửi như thế nào, Lâm Dương cũng không thèm quan tâm, chỉ nhắm mắt lại, để đồng hồ hẹn giờ trên điện thoại ở bên cạnh tiếp tục nhảy.
Ba phút đã trôi qua rồi.
Những lời mắng mỏ của Lương Nam Phương không hề giảm đi một chút nào.
Nhưng Lương Dự lại trở nên lo lắng.
Ông ta đã từng tìm hiểu về Lâm thần y.
Hiện tại, Huyền Y Phái và tập đoàn Dương Hoa có thể nói là đang ở trên ánh đèn sân khấu, phát triển thịnh vượng, còn anh ta là nhân vật đứng đầu của tập đoàn Dương Hoa và Huyền Y Phái, đương nhiên không thể coi thường, anh ta đã nói ra lời này, làm sao có thể không tin được chứ?
Chỉ là … đây là con gái ruột của Lương Dự, cháu gái ruột của Lương Khánh Tùng.
Dù có cô ta có dã man đến đâu, cũng không đến nỗi chặt đứt mười ngón tay của cô ta chứ?
Nếu như làm như vậy, trước tiên không nói sẽ làm hại Lương Nam Phương lớn đến thế nào, e rằng nếu chuyện truyền ra ngoài, cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến nhà họ Lương, đúng không?
Lâm thần y muốn trở thành kẻ thù của nhà họ Lương sao?
Lương Khánh Tùng sắc mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Lâm Dương nói: “Anh Lâm! Thật không ngờ anh lại vì Thu Yến và Tô Nhan mà ra mặt sao? Hừ, mặc dù tôi không biết mối quan hệ của anh với bọn họ là như thế nào, nhưng anh có thể nghĩ cho bọn họ, lão phu rất vui, chỉ là chuyện này cho dù tính toán thế nào, đó đều là chuyện nhà của nhà họ Lương chúng tôi, cho dù có quản như thế nào, thì cũng sẽ không đến lượt một người ngoài như anh nhúng tay vào. Anh như vậy không phải là đã vượt quá giới hạn rồi sao? “
Lâm Dương nhắm mắt lại, vẫn im lặng.
“Lâm thần y! Anh không được đi quá xa!” Lương Khánh Tùng giận dữ lại hét lên: “Mặc dù anh còn trẻ nhưng đã có chí hướng, hăng hái, đã đạt được một số thành tích không tồi, nhưng nhà họ Lương của tôi cũng không cần phải sợ anh!”
Lâm Dương nhắm mắt, vẫn im lặng không nói gì.
“Lâm thần y! Lương Khánh Tùng hoàn toàn tức giận, nhưng mà khi ông ta vừa định nói gì đó, cuối cùng Lâm Dương cũng đã lên tiếng.
Chỉ là, câu nói của anh rất đơn giản: “Lương Khánh Tùng, chỉ còn… 30 giây nữa!”
Câu này giải thích rõ quyết tâm của Lâm Dương.
Hơi thở của Lương Khánh Tùng run lên.
Lương Dự sắc mặt lập tức thay đổi.
Lúc này, cho dù là Lương Vệ Quốc, người dường như đã đứng ngoài cuộc, cũng co chút không kìm được.
“Lâm tiên sinh …” Ông ta mở miệng, nhưng chưa kịp nói xong, Lâm Dương đã giơ tay ra hiệu cho ông ta không được nói.
Lương Vệ Quốc bắt lực thở dài, không nói nữa.
Lương Khánh Tùng cũng rất tức giận, trực tiếp nói với Lương Dự: “Đi, Dự Nhi, mời Nham đại sư đến, bố muốn xem thử, vị Lâm thần y này muốn làm gì với nhà họ Lương của tai”
“Không cần mời nữa ông hai. Nhà họ Lương xảy ra chút náo loạn, đám con cái ở phía dưới không giải quyết được.
Ông lão như tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Tôi cũng muốn xem thử, tên này rốt cuộc có bản lĩnh gì? Dám đến nhà họ Lương của chúng ta giở thói ngang ngược.”
Một ông cụ mặc áo xám lưng có hơi gù bước vào đại sảnh, ánh mắt già nua xấu xa nhìn chằm chằm vào Lâm Dương.