Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 607



Chương 607:

 

Nhưng Lâm Dương từ đầu chí cuối, mặt như vũng nước đọng, không chút gợn sóng hay dao động gì.

 

Đồng sự Lâm không tức giận sao?

 

Mã Hải không thể hiểu nồi.

 

Thẳng một mạch về tới tập đoàn Dương Hoa, đi vào phòng làm việc, Lâm Dương mới cắt lời.

 

“Ngay lập tức cử người đến tỉnh Quảng Liễu một chuyền.”

 

Mã Hải ngơ ngác: “Đổng sự Lâm, đến tỉnh Quảng Liễu làm gì?”

 

“Triệu tập quân đội”.

 

Từ trên bàn làm việc Lâm Dương lấy ra một chiếc bút, sau đó viết số điện thoại và tên người liên hệ đưa cho Mã Hải.

 

Mã Hải nhìn qua, lập thức biến sắc.

 

“Đồng sự Lâm, chuyện này… nếu là như thế này, tốt nhất là để tôi đích thân đi một chuyến.” Mã Hải hơi thở run tẩy, vội vàng đứng dậy nói.

 

Không cần thiết, tùy ý cử một người đi là được rồi, nói với bọn họ hành động lần này. Tôi không muốn bọn họ đích thân đến Kỳ dược quán mà muốn họ có thể hành động.

 

Tôi không quan tâm họ dùng cách gì hay năng lượng gì miễn đạt được mục tiêu làm suy yếu bắt luận lực lượng nào của Kỳ dược quán, hiểu rõ chưa?” Lâm Dương yên bình nói.

 

“Bắt luận lực lượng nào? Làm đến mức độ nào?”

 

“Cứ hễ Kỳ dược quán mở quầy thuốc thì tôi muốn quầy thuốc đó đóng cửa, hắn thu nhận một học sinh thì tôi muốn hắn mắt một học sinh!”

 

“Chuyện này… Tôi hiểu rồi, nhưng mà Đổng sự Lâm…chỉ dựa vào lực lượng tỉnh Quảng Liễu mà muốn động vào Kỳ dược quán e rằng vẫn còn khó khăn, dù sao bọn họ cũng ở Quảng Liễu, những viêc có thể làm được sẽ bị hạn ché.

 

Nếu muốn động vào Kỳ dược quán, vẫn cần sự giúp đỡ của các lực lượng khác.” Mã Hải do dự, hết sức cẩn thận nói.

 

“Hiện giờ toàn bộ Tập đoàn Dương Hoa và phái Huyền Y vẫn đang hoạt động, bằng bất cứ giá nào cũng phải tiến hành tấn công Kỳ dược quán, tổn thất bao nhiêu cũng được.”

 

“Vâng, Đồng sự Lâm.” Mã Hải nặng nè gật đầu “Mặt khác cậu phái người đến những nơi này.” Lâm Dương lại lấy giấy bút, đặt lên bàn viết gì đó rồi đưa cho Mã Hải.

 

Mã Hải liếc nhìn, biểu tình càng lúc càng kinh ngạc.

 

Anh ta cảm tháy hô háp của mình như ngừng lại.

 

Một giây sau, anh ta run run nhận tờ giấy từ Lâm Dương, lén lút nuốt một ngụm nước miếng.

 

“Làm nhanh nhát có thể.”

 

“Vâng… Đổng sự Lâm, nhưng mà Đồng sự Lâm, anh tìm người khác đến những nơi này thông báo, vậy… vậy tôi thì sao ạ?” Mã Hải cẩn thận hỏi.

 

“Cậu thay mặt tôi đi Yến Kinh một chuyến.” Lâm Dương nói giọng khàn khàn.

 

“Yến Kinh?” trong nháy mắt tim của Mã Hải nhảy thót lên cổ họng.

 

Bên trong một gian hàng.

 

Làn khói bay lơ lửng vấn vít trên bếp chè.

 

Ông chủ Kỳ dược quán mặc bộ đồ thời Đường đang ngồi pha trà, ngồi đối diện với ông ta là một nam tử trẻ tuổi mặc trang phục thường ngày,vẻ ngoài tuấn lãng, long lanh sáng ngời như phong thần.

 

Kỳ dược quán chủ thuần thục rửa trà, pha trà, sau đó đưa cho người trẻ tuổi kia một chén trà.

 

Anh ta cũng bắt chước nhấp một ngụm trà, sau đó khà một tiếng, cười nói: “Trà của Diêu thúc quả là ngon nhất trên đời nha†”

 

“Quá khen rồi.” Kỳ dược quán chủ nhàn nhạt cười, lại rót thêm cho nam tử trẻ tuổi một ly nữa, sau đó nói: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi rất bất ngờ khi gia tộc các người lại phái cậu tới, Sóc Phương, cậu chính là bảo bối trong nhà đó. Loại chuyện này sao cậu phải đích thân tới thế? Sắp tổ chức đại hội rồi, không phải cậu nên chuẩn bị cho tốt sao?

 

“Diêu thúc, thúc sai rồi. Tôi tới đây không phải do gia tộc muốn tôi tới. mà tôi tự muốn tới.” Nam tử trẻ tuổi cười nói.

 

“Cậu tự mình tới ta.

 

Kỳ dược quán chủ kinh ngạc nhìn anh “Đúng vậy, tôi cũng không vòng vo nữa. Tôi tới chỗ thúc là mốn xin thúc một vị thuốc.”

 

*Ò? Là loại thuốc gì?” Kỳ dược quán chủ nhìn anh ta chăm chú nói “Hà Linh Hoa” Nam tử cười nói.

 

Kỳ dược quán chủ hơi sững sờ, sau đó lắc đầu cười nhạt nói: “Cậu đừng nói đùa chứ, Sóc Phương, ai chẳng biết là Hà Linh Hoa trong Kỳ dược quán của tôi đã bị Lâm thần y đoạt mắt rồi. Tôi lấy đâu ra một đóa Hà Linh Hoa cho cậu?”

 

“Nếu tôi đoán không nhằm thì trong Kỳ dược quán của thúc vẫn còn một đóa.”

 

“Đoán sao?”

 

*Tôi nói đoán với thúc, chẳng qua là chiếu có đến thể diện của thúc, Diêu thúc, thúc hiểu không?” Anh ta cười nói.

 

Lời này vừa nói xong, tay ông chủ Kỳ dược quán bắt giác run lên, mà sắc mặt bất giác sa sầm không ít, lạnh lùng nhìn anh ta:”Sóc Phương, gia tộc các người cài người vào Kỳ dược quán của ta?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.