Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 612



Chương 612:

 

Tại thời điểm này, tại đây đã quy tụ những gương mặt nổi bật trong ngành mỹ phẩm trong và ngoài nước, còn có không ít đại gia từ các ngành khác đã được mời đến tham dự đại tiệc.

 

Mọi người tụ tập thành tốp ba tốp năm cùng nhau trò chuyện, người phục vụ bưng đồ ăn và rượu ngon chạy qua đó, tắt cả mọi thứ dường như thật yên bình.

 

Nhưng mà lúc này, một nụ cười tràn đầy từ tính truyền đến.

 

“Tiểu Nhan, em đến rồi sao?”

 

Khi những lời này vừa nói ra, Lâm Dương và Tô Nhan lần lượt quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông vô cùng đẹp trai cầm ly rượu đỏ bước tới.

 

Người đàn ông có đôi mắt sâu thẳm, trên mặt mang theo nụ cười hớp hồn, khi nhìn thấy Tô Nhan trong bộ trang phục, đôi mắt đó của anh ta không thể rời đi được.

 

“Em thật đẹp!”

 

Người đàn ông trìu mến nói, nói xong liền muốn đưa tay ra nắm lấy tay Tô Nhan, hôn một cái.

 

Lâm Dương cau mày, lập tức giơ tay nắm chặt cổ tay của người đàn ông đó.

 

“Hả?” Người đàn ông có chút kỳ lạ nhìn Lâm Dương.

 

Lại nghe thấy Lâm Dương bình tĩnh nói: “Thưa anh, tự trọng một chút, đây là vợ tôi!”

 

Hành động này của Lâm Dương khiên Tô Nhan vô cùng kinh ngạc.

 

Người đàn ông cũng nhìn Lâm Dương với vẻ mặt kỳ quái, nhìn từ trên xuống dưới một vòng: “Vợ của anh? Chẳng lẽ nói… anh chính là Lâm Dương người vào ở rễ nhà họ Tô sao?”

 

“Ò? Danh tiếng của tôi đã truyền ra khỏi Giang Thành rồi sao?” Lâm Dương buông tay ra, bình tĩnh nói.

 

“Vậy thì cũng không phải. Không có ai quan tâm nhiều đến một phế vật không hơn không kém. Sở dĩ tôi biết anh cũng chỉ vì cô Tô Nhan thôi.” Người đàn ông mỉm cười nói.

 

Rõ ràng đó là lời nói mỉa mai, nhưng anh ta lại nói một cách rất không mắt phong độ.

 

Lâm Dương cau mày.

 

“Anh Sóc Phương, thật là xin anh ấy có chút không hiểu chuyện, đã quấy rầy anh rồi. Tôi xin lỗi anh!” Tô Nhan vội vàng tiền lên trước cúi đầu.

 

“Không sao, không sao, cô Tô, cô đừng để trong lòng.”

 

Người đàn ông xua tay.

 

Lâm Dương đang muốn nói, nhưng lại phát hiện có người đang khẽ kéo tay áo của mình, nghiêng đầu nhìn, chính là Tô Nhan, lúc này đang âm thầm sử dụng ánh mát đánh vào mình.

 

Thấy vậy, Lâm Dương chỉ có thể im miệng.

 

“Nhân tiện, khi nào thì các cô ly hôn?” Lúc này, người đàn ông đó không khỏi hỏi một câu.

 

Ngay khi lời này vừa rơi xuống, Tô Nhan sững sờ ngay tại chỗ.

 

“Anh nói cái gì vậy?” Lâm Dương sắc mặt tối sầm lại.

 

“Ha ha, anh Sóc Phương đúng là biết nói đùa …” Tô Nhan vội vàng nặn ra một nụ cười, nhanh chóng giàn xép.

 

Người đàn ông tên Sóc Phương này còn muốn nói điều gì đó, lúc này, một người phục vụ đi tới bên cạnh anh ta, nói nhỏ vài câu bên tai.

 

Sóc Phương nhẹ gật đầu, liền tràn đầy vẻ có lỗi nói với Tô Nhan: “Cô Tô, thật xin lỗi, ở đây có mấy vị khách quý. Tôi phải đi tiếp đãi một chút trước. Các cô có thể tìm một chỗ ngồi xuống thưởng thức một chút đồ ăn và rượu ngon, chờ buổi triển lãm bắt đầu, lát nữa Sóc Phương sẽ đến cùng! “

 

“Không cần, không cần đâu, anh Sóc Phương, anh cứ làm việc của mình đi.” Tô Nhan dáng vẻ được sủng ái mà lo sợ, vội vàng nói!

 

*Thát lễ rồi” Sóc Phương nở một nụ cười quyến rũ, liền bước đi cùng với người phục vụ.

 

Tô Nhan đưa mắt nhìn theo.

 

Đợi đến khi Sóc Phương đã đi xa, cô mới đột ngột quay đầu lại và trừng mắt nhìn Lâm Dương.

 

“Anh làm cái gì vậy?” Tô Nhan nhỏ giọng trách móc nói.

 

“Tôi làm cái gì?” Lâm Dương bôi rồi hỏi.

 

“Anh có biết người này là ai không?”

 

“Không biết…”

 

“Tôi nói cho anh biết, người này là Sóc Phương tiên sinh, chủ tịch tập đoàn Duy Tinh ở Yến Kinh. Anh có biết tập đoàn Duy Tinh không? Chính là một trong những ông lớn ngành may mặc và mỹ phẩm ở trong nước của chúng ta.

 

Anh ta là một trong những người tổ chức triển lãm này.

 

Nếu như không phải là anh ta mời, tôi căn bản không có tư cách đến đây! Anh hiểu chưa? “Tô Nhan nỗi giận đùng đùng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.