Chương 613:
“Thì ra là như vậy… nhưng mà, tôi đã làm sai chuyện gì sao?” Lâm Dương hỏi ngược lại Tô Nhan.
Tô Nhan lập tức cứng họng.
Đúng vậy… Lâm Dương đã làm gì sai?
Anh ấy chỉ là không muốn một người đàn ông lạ chạm vào vợ mình mà thôi…
Tô Nhan mở miệng, sau đó hừ nói: “Lần sau nếu như có người khác hôn tay tôi, anh đừng lộn xộn nữa, hiểu chưa?”
“Tôi nên đứng một bên nhìn những người đàn ông khác hôn vợ mình sao?” Lâm Dương lại hỏi.
“Anh … đồ đầu lừa nhà anh! Anh cho rằng tôi không thể trốn được sao? Tóm lại anh đừng nhúng tay vào là được!”
Tô Nhan tức giận đến ngứa răng, phẫn uất dậm chân liền đi đến bên cạnh.
Lâm Dương lắc đầu.
Anh chung quy vẫn không cảm thấy rằng mình đã làm sai.
Mặc dù cuối cùng hai người sẽ ly hôn, nhưng trước khi ly hôn, Tô Nhan vẫn là vợ của mình, đã là vợ của mình, thì không thể chịu được việc bị người đàn ông khác đụng chạm.
Sóc Phương không có ở đây, Tô Nhan không quen biết ai ở đây, liền đi đến một chiếc bàn tròn trống ngồi xuống, gọi một ly rượu vang đỏ và uống một mình.
Sau vài ngụm, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng lên, càng thêm xinh đẹp hơn.
Lâm Dương cũng ngồi xuống, nhưng trên tay anh còn bưng một đĩa bít tết.
“Anh sao vậy? Còn chưa ăn no sao?” Tô Nhan liếc nhìn anh.
*Ừ, lại có chút đói bụng.” Lâm Dương cắt một miếng bít tết, ưu nhã bỏ vào miệng, nhẹ nhàng nhai.
Mặc dù không hào nhoáng và xinh đẹp như Tô Nhan, nhưng hành vi và cử chỉ của Lâm Dương lại có một loại khí chất riêng.
Vô cùng quyền rũ.
Tô Nhan yên lặng nhìn Lâm Dương, không hiểu sao lại có chút mê mắn.
Cách đó không xa, Sóc Phương người vừa mới chào hỏi khách khứa xong đã quay đầu lại, nhìn Tô Nhan ở bên này, nhẹ nhàng vẫy tay.
Một người đàn ông ngay lập tức bước đến bên cạnh.
“Thiếu gia, anh có dặn dò gì?”
“Còn chưa có ai dám túm lấy tay tôi và nói hai từ ‘tự trọng”
với tôi, anh biết phải làm sao rồi chứ?” Sóc Phương nhàn nhạt nói.
“Tôi sẽ ném người này ra ngoài ngay bây giờ!” Người đó trầm giọng nói.
“Ném? Quá thô lỗ rồi, Tô Nhan đó trông cũng không tồi, tôi không muốn để cô ấy nghĩ rằng tôi là một người không có phong độ.”
“Thiếu gia, tôi biết phải làm thế nào rồi.”
“Đi đi, che khuất chút, tự nhiên chút.”
“Vâng.” Người đó nói xong liền xoay người rời đi.
Lâm Dương ăn hai miếng bít tết và uống một ly rượu vang đỏ, vô cùng thoải mái.
Tô Nhan nhìn chằm chằm vào anh cả buổi, mặc dù nhìn Lâm Dương ăn có một loại mỹ cảm độc nhất vô nhị, nhưng không hiểu sao Tô Nhan vẫn có chút hối hận vì đã đưa người đàn ông này đến đây.
“Tôi vào nhà vệ sinh một lát.” Lâm Dương cười nói với Tô Nhan rồi đứng lên.
Nhưng khi đứng dậy….
“Ây dai” Một tiếng gọi từ phía sau truyền đến, và sau đó một bóng người ngã xuống đất.
“Chồng! Chồng, anh không sao chứ?” Một tiếng gọi vô cùng hoảng hốt vang lên, sau đó một người phụ nữ trang điểm đậm, mặc sườn xám vội vàng đỡ một người đàn ông béo bị ngã trên mặt đắt.
Thân hình mũm mĩm của chàng béo, đứng dậy cực kỳ khó khăn, dáng vẻ hài hước của anh ta đã dẫn đến một tràng cười lớn cho những người xung quanh.
Lâm Dương lại cau mày, dự cảm không hay.
“Tên khốn!”
Tên mập đột nhiên từ dưới đất đứng dậy, chỉ vào Lâm Dương mà chửi bới: “Anh làm sao vậy? Anh không có mắt sao? Anh đụng tôi rồi, có biết không?”
Đụng?
Lâm Dương có thể rất chắc chắn rằng thậm chí đến cái ghế của mình còn chưa chạm vào người tên mập này.
Rất rõ ràng!
Đối phương là đến bắt lỗi!