Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 620



Chương 620:

 

Tô Nhan không thể nào tức giận hơn, trừng mắt nhìn Lâm Dương nói: “Anh ở đây hung hăng cái gì? Tôi không phải là vì tốt cho anh sao? Anh còn lại ở nơi này không phải sẽ bị bảo vệ ném ra ngoài sao?” “

 

“Tôi có thể đi, nhưng em cũng phải đi với tôi.” Lâm Dương lạnh lùng nói.

 

“Nhưng mà…”

 

“Công việc kinh doanh gì đó có thể nói sau, phát triển công ty cũng có thể từng bước, nhưng nếu như em muốn ở lại thì không được!”

 

“Không được? Tại sao?”

 

“Bởi vì buổi triển lãm này, sẽ không thẻ tiếp tục được nữa, em ở lại đây cũng không nói chuyện gì được!” Lâm Dương hừ nói.

 

“Anh… Đồ ngốc! Đồ điên!” Tô Nhan không nhịn được thầm chửi rủa.

 

Triển lãm to lớn như vậy, đã mời biết bao nhiêu nhân vật nổi tiếng trong nước, phương tiện thông tin lớn đều đang đưa tin! Loại Triển lãm kiểu này chỉ có thể diễn ra suôn sẻ, cho dù có chuyện gì xảy ra thì những người đứng sau triển lãm cũng sẽ cố gắng hét sức để giải quyết chúng!

 

Không thẻ tiếp tục nữa sao?

 

Rốt cuộc có nguyên nhân gì có thể khiến triển lãm này không thể diễn ra?

 

Trừ khi nói rằng bản thân người tổ chức triển lãm không muốn tiếp tục nữa.

 

Nhưng nếu là như vậy, chẳng phải là tự tát vào mặt mình sao?

 

Sóc Phương cũng là một trong những người đảm nhận, anh ta có thể đồng ý sao?

 

Tô Nhan hít sâu một hơi, cũng lười nói nhảm nữa, trực tiếp kéo tay Lâm Dương ra ngoài.

 

Lâm Dương khẽ nhíu mày, nhưng không phản kháng.

 

“Đứng lại!” Đội trưởng an ninh còn muốn ngăn cản Lâm Dương.

 

“Để tên phế vật này đi đi.” Sóc Phương phát tay, mỉm cười nói: “Cái loại thấp hèn này đứng ở đây chỉ làm giảm phẩm cách của nơi này. Tôi nghĩ các vị chắc chắn cũng sẽ không thoải mái lắm đúng không?

 

“Đúng vậy, anh Sóc Phương, đâu phải ai cũng có thể vào được trong những dịp như vậy? Đáng lẽ anh nên sớm đuổi tên phế vật đó đi.”

 

“Ò, anh như vậy là không hiểu rồi. Sóc Phương thiếu gia là quan tâm đến cảm xúc của cô Tô Nhan mới bao dung cho tên nhóc đó. Có một số người trời sinh đã là xương cốt tháp hèn, không có thuốc chữa. Anh ta là đem sự độ lượng của anh Sóc Phương làm vốn kiêu ngạo của mình!

 

Nhưng mà cũng phải xem anh ta có đủ tư cách để kiêu ngạo ở đây hay không! “

 

“Đúng vậy!”

 

Các vị khách lần lượt nói, ai nấy đều không ngừng mắng chửi và chế nhạo Lâm Dương, như thể Lâm Dương đã làm chuyện xấu xa tội ác tày trời gì, thậm chí ngay cả khi anh đã không còn ở đây.

 

Sóc Phương khóe miệng mỉm cười, không nói lời nào.

 

“Thiêu gia, anh Smith tới rồi.” Người bên cạnh nghiêng đầu qua, thấp giọng nói.

 

Đôi mắt của Sóc Phương sáng lên, anh ta vội vàng nhìn về phía cửa.

 

Lại nhìn thấy một nhóm người đang sải bước tiến vào, dẫn đầu là một người đàn ông tóc vàng đeo kính gọng đen.

 

Người đàn ông dáng người cao lớn, mũi chim ưng, trên mặt có chút tàn nhang, khí chất nho nhã.

 

Anh ta vừa xuất hiện, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

 

“Trời ơi, là anh Smith!”

 

“Xin chào, anh Smith!”

 

“Chào mừng đến với Thượng Hải!” Rất nhiều người nhiệt tình chào hỏi, đều dùng tiếng Anh.

 

Smith cũng đáp lại mọi người một cách rất lịch sự.

 

“Rất xin lỗi mọi người, vừa xuống sân bay, tôi phải đến gặp một người bạn rất quan trọng của mình trước. Bây giờ mới tới đây. Tôi đến muộn rồi. Rất xin lỗi.” Anh Smith dùng tiếng Quốc ngữ kém chất lượng nói.

 

“Không sao, không sao, anh có thể tới đã là rất tốt rồi.”

 

Nhiều người xua tay mỉm cười nói.

 

Anh Smith gật đầu mỉm cười, không nói thêm nữa.

 

“Được rồi, anh Smith đã đến rồi. Tôi tuyên bó, triển lãm chính thức bắt đầu!” Sóc Phương nâng cốc hét lên.

 

Hiện trường lập tức vang lên một tràng pháo tay vang dội.

 

“Xin chúc mừng anh, Sóc, tôi nghĩ sự hợp tác giữa chúng ta sẽ rất vui vẻ.” Smith cầm ly sâm panh lên, lắc lư bước tới cười nói.

 

“Cảm ơn anh Smith, lát nữa tôi sẽ giới thiệu một người bạn với anh.” Sóc Phương mỉm cười nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.