Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 630



Chương 630:

 

“Chỉ giáo thì không có, tôi tới nơi này, chính là muốn hỏi anh một vấn đề.” Lâm Dương vừa rót trà cho mình vừa mở miệng hỏi.

 

“Tuy rằng anh không lộ ra thân phận của mình, nhưng Sóc Phương tôi luôn hiếu khách, anh muốn biết cái gì, cứ nói đừng ngại, Sóc Phương tất nhiên biết gì nói nấy.” Sóc Phương cười nói, dáng vẻ hào sảng.

 

Thấy Lâm Dương lại uống một hớp trà, chậm rãi buông ly nói: “Tôi muốn hỏi anh thử, dấu tay trên mặt Tô Nhan… Là ai đánh?”

 

Câu này vừa nói ra, không khí trên ghế lô lập tức ngưng trọng lại.

 

Những những thuộc hạ đi theo vào đó vẻ mặt đều căng thẳng hết cả lên, toàn bộ vây chặt Lâm Dương, một đám cần thận, thần kinh căng thẳng.

 

Smith không nói chuyện.

 

Sóc Phương nheo lại mắt, anh ta nhìn kỹ Lâm Dương một lần nữa, đột nhiên như nhớ tới cái gì, nhếch miệng cười nói: “Nếu tôi đoán không lầm thì anh hẳn là vị thần y Lâm danh tiếng lan xa kia đi?”

 

Lâm Dương không nói, giống như đang đợi Sóc Phương đưa ra đáp án.

 

“Lâm Dương phế vật kia vừa mới đi rồi, mà phía sau Tô Nhan cũng không có nhân vật lớn gì trợ giúp, duy nhất có thể xuất đầu giúp cô ta, cũng chỉ có thần y Lâm của Giang Thành! Chậc chậc chậc, thật không ngờ tới, thần y Lâm vậy mà sẽ xuất hiện ở đây, còn phải vì thứ vô công rỗi nghề như Tô Nhan mà xuất đầu lộ diện, thật sự là ngoài dự đoán của mọi người al” Sóc Phương cười lên tiếng, trên mặt đã không còn cung kính như trước.

 

“Cho nên, anh thừa nhận anh đánh Tô Nhan?” Lâm Dương hỏi lần thứ hai.

 

“Thần y Lâm, chỉ là người phụ nữ hạ tiện mà thôi, anh hà tất gì phải tìm tôi hỏi tội? Anh nếu như muốn tôi nhận lỗi, tôi có thể nhận sai, tôi còn có thể đưa cho anh hàng trăm phụ nữ nhan sắc không thua gì Tô Nhan kia, anh thấy sao?” Sóc Phương híp mắt nhìn Lâm Dương nói.

 

“Tôi hiện tại chỉ quan tâm anh làm sao để xin lỗi tôi thôi.”

 

Lâm Dương lạnh lùng nói.

 

“Anh muốn tôi xin lỗi thế nào?” Sóc Phương hỏi lại.

 

“Quỳ trên đất, tự tát mình một trăm cái, chuyện này có thẻ bỏ qua.” Lâm Dương nói.

 

Lời này vừa nói ra, thuộc hạ ở chung quanh đồng loạt nồi giận.

 

Người cùng Sóc Phương đi vào kia cũng tức giận vô cùng, anh ta chỉ vào Lâm Dương chửi ầm lên: “Mẹ kiếp! Mày đang nói cái gì đó? Cậu chủ nhà tao đã cho mày mặt mũi lắm rồi, mày đừng có mà cho mặt mũi lại không cần! Còn bảo quỳ xuống vả mặt cho mày? Mày mẹ nó đang mơ mộng hảo huyền à?”

 

“Này tiểu Cụ! Đừng tức giận.” Sóc Phương mỉm cười nhìn Lâm Dương nói: “Thần y Lâm là người có cá tính, tôi vẫn luôn tán dương anh ấy, hôm nay ấy giận dữ vì người đẹp, tới đây tìm tôi tính sổ, cũng là cách thể hiện tắm chân tình của anh ấy, tôi rất thích người như vậy, chỉ là thần y Lâm, yêu cầu này của anh có hơi quá đáng, anh xem… Có muốn đổi hay không?”

 

Những lời này là cho Lâm Dương bậc thang đi xuống.

 

Hiển nhiên, Sóc Phương có ý muốn giao hảo với thần y Lâm.

 

Nhưng anh ta cũng không biết, Lâm Dương căn bản không cần bậc thang, cũng không có khả năng giao hảo với anh ta.

 

“Không cần đổi, bởi vì anh chỉ có thể làm như vậy?” Lâm dương bình tĩnh nói.

 

Không khí trong phòng nháy mắt đông cứng lại.

 

Sóc Phương bình tính nhìn Lâm Dương.

 

Lâm Dương lại không thèm nhìn đến Sóc Phương, tiếp tục uống trà mình pha.

 

Còn Smith từ đầu tới cuối giống như người ngoài cuộc, chỉ ngồi ở bên cạnh xem, cũng không hé răng.

 

Nhưng, ông ta lại căng thẳng vô cùng, đôi chân dưới bàn run rẩy không ngừng.

 

“Cho nên nói thần y Lâm, anh tới nơi này… Không phải đến bàn bạc với tôi?” Sóc Phương híp mắt hỏi.

 

“Tôi từ đầu tới cuối chưa từng nghĩ sẽ thương lượng với anh, Sóc Phương, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, thời gian có hạn, tôi cho anh năm phút suy xét, néu trong năm phút anh chưa làm theo những gì tôi nói, vậy chuyện này có giải quyết rất yên bình.” Lâm Dương lấy điện thoại ra, nhắn bấm giờ, để lên trên bàn.

 

Con số đếm ngược liên lục nhảy lên.

 

Trái tim của đám thuộc hạ cũng điên cuồng nhảy loạn.

 

Đây là tối hậu thư của Lâm Dương!

 

Sóc Phương cười nhạt, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

 

Anh ta phát tay, tiểu Cụ ở bên người lập tức cúi đầu đi tới.

 

“Cậu chủ.”

 

“Đi, giải tán toàn bộ người trong hội trường, cũng giải tán toàn bộ nhân viên phục vụ, chặn tín hiệu nơi này, không cho phép bát cứ điện thoại nào gọi tới đây, báo nguy cũng không thể, hiểu được chứ?” Sóc mới nói.

 

“Vâng cậu chủ.”

 

“Tôi giới hạn cho cậu trong vòng năm phút, cậu có thể làm được không?” Sóc Phương híp mắt nhìn điện thoại trên bàn lại nói thêm một câu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.