Chương 632:
“Anh có lẽ không biết, tôi vẫn luôn ở tìm hạt giống đại hội, chỉ tiếc danh sách hạt giống tôi đến bây giờ còn chưa thu thập được, nếu như anh chính là hạt giống của đại hội, như vậy tôi càng không thể buông tha anh.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Khoảnh khắc những lời này nói ra, một bàn tay giống như móc câu, nhanh như chớp hướng đến yết hầu của Lâm Dương.
Sóc Phương ra tay!
“Một khi đã như thế, vậy thì để tôi nhìn thử xem thần y Lâm anh rốt cuộc có thủ đoạn gì!” Sóc Phương nói.
Chiến ý vô cùng!
Nhưng mà Lâm Dương lại nhẹ nhàng lui về sau một bước.
Vèo!
Chiêu thức ấy trực tiếp bắt lấy không khí!
“Hửm?”
Sóc Phương có hơi ngoài ý muốn.
Lúc này, anh ta đột nhiên nhận ra cái gì, cả người vội vàng lui về sau, rời khỏi căn nhà.
Cùng lúc đó, thuộc hạ chung quanh toàn bộ nhào về phía Lâm Dương.
“Bắt lấy anh tai”
“Đè anh ta lên đất, maul”
Đám thuộc hạ kêu lên, vây quanh Lâm Dương.
Giây tiêp theo!
Hô!
Nắm tay của Lâm Dương đột nhiên hung ác đánh tới, trực tiếp đánh đến trước bàn kìa.
Àm àm!
Cái bàn nỗ tung, nắm tay không ngừng lại đánh thẳng vào đất, toàn bộ tầng lầu đều lắc lư.
Những thuộc hạ vọt vào đó toàn bộ đều bát ổn, bị chấn cho ngã nhào.
“Cái gì?” Tiểu Cụ chấn kinh biến sắc.
Lâm Dương ngắng đầu lên, nhìn chằm chằm Sóc Phương ở ngoài cửa, lại nhảy lên xông ra ngoài.
‘Vèo vèo vèo…
Hai quyền của anh động thủ, tựa như súng máy tấn công mạnh liệt Sóc Phương.
Sóc Phương cũng nhanh chóng nhảy lên, nhanh nhẹn trốn tránh.
Hai người anh tới tôi lui.
Nhưng thế công của Lâm Dương quá mức hung mãnh, sau khi Sóc Phương né tránh rất nhiều, lộ một sơ hở rất nhỏ, Lâm Dương thấy được, một quyền đánh tới, Sóc Phương không có chỗ nào để trốn, chỉ có thể giơ tay ngăn cản.
Àm!
Một quyền này va chạm mạnh với chưởng của Sóc Phương Cả người Sóc Phương không ngừng lui về sau, thân hình lay động, có hơi đứng không vững.
Sức lực thật khủng khiếp!
Trong lòng Sóc Phương chắn kinh.
Nhưng khi anh ta vừa mới ổn định thân hình, một bàn tay đột nhiên duỗi tới, nháy mắt bóp lấy cổ anh ta…
Toàn bộ cổ của Sóc Phương bị Lâm Dương bóp chặt cứng, người đã không thể hô hấp.
Lực lượng khổng lồ bóp cổ anh ta sắp biến dạng.
Thật là khủng khiếp!
Còn tiếp tục như vậy, Sóc Phương còn không phải là đang sống sờ sờ bị Lâm Dương bóp chết sao?
Smith trốn ở góc phòng nơi xa điên cuồng thét chói tai, run bằn bật.
Ông ta đã nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng như này bao giờ đâu.
Tiểu Cụ gào rống hét lên: “Mau, mau đi cứu cậu chủ, cậu chủ nếu như xảy ra chuyện gì, mấy người đều xong đời!”
Đám thuộc hạ nghe tiếng, hấp tấp bò lên, đánh về phía Lâm Dương.
Chỉ tiếc Lâm Dương cũng sẽ không lưu thủ, chế phục Sóc Phương, lập tức giơ tay, muốn đánh vỡ máy mạch đập trên người Sóc Phương, thế mà muốn trực tiếp phế anh ta.