Chương 659:
Muốn chết sao?” Phùng Thạch chế nhạo, sau đó vẫy tay: “Người đâu, ném cái đám rác rưởi này ra ngoài cho tôi! Ai dám phản kháng? Đánh chết đến chết cho tôi. Nếu như xảy ra bất cứ chuyện gì, Kỳ Dược Phường của chúng ta sẽ chịu trách nhiệm! “
“Vâng!”
Mấy chục sinh viên từ trong đám sinh viên của Kỳ Dược Phường xông ra, muốn ra tay với người của Huyền Y’ Phái.
Nhưng mà …cũng chỉ có mấy chục sinh viên.
Những người còn lại … toàn bộ đều đứng im tại chỗ.
Ngay cả những người như Vương Băng Điệp và Tây Nhu Thiến cũng đứng im không chút cử động, lẳng lặng quan sát.
“Các cậu làm cái gì vậy? Bị điếc rồi sao? Không nghe thầy.
lời của tôi sao? Đánh cho tôi!” Phùng Thạch ngạc nhiên, sau đó chửi ầm lên.
“Nhưng mà… Phó phường chủ, cái này…”
“Đây có phải là … có chút không tốt lắm…”
Một số sinh viên lắp ba lắp bắp, muốn nói lại ngừng.
Phùng Thạch nghe vậy, tức giận nổi cơn tam bành.
Phường chủ của Kỳ Dược Phường lại liên tục khit mũi lạnh lùng: “Nghe đây, người nào dám không nghe lời của Phó phường chủ Phùng Thạch, lại không bênh vực Kỳ Dược Phường của chúng ta, đuổi những người đang gây rỗi ở Kỳ Dược Phường này ra ngoài, vậy thì theo những người này cùng nhau cút ra khỏi Kỳ Dược Phường cho tôi!
Hiểu không? “
Ngay sau khi những lời này rơi xuống, sắc mặt của không ít người lập tức thay đổi, trở nên do dự.
Áp lực của người Huyền Y Phái tăng lên gắp bội.
Nếu như toàn bộ người của Kỳ Dược Phường thực sự ra tay, chỉ dựa vào mấy người bọn họ, làm sao có thể là đối thủ được? Hơn nữa, phía Huyền Y Phái bên này còn có một đồng người bị thương, nều như thật sự đánh nhau, e rằng rất khó coi.
Nhưng mà lúc này, Lâm Dương đột nhiên bước tới trước.
“Diêu Triệu Bân, tôi hỏi ông, ông vừa mới nói, đây là độc mạnh nhát của ông, câu này có phải là thật không?”
Âm thanh phát ra, ngay lập tức dập tất ngọn lửa gươm súng đã sẵn sàng tại hiện trường.
Toàn bộ mọi người đều nhìn Lâm Dương.
“Anh nói cái gì vậy?” Phường chủ Kỳ Dược Phường ngơ ngác hỏi.
“Tôi hỏi ông, độc này có phải là độc mạnh nhất của ông không?” Lâm Dương mặt không biểu cảm hỏi.
Phường chủ của Kỳ Dược Phường kinh hãi, không biết Lâm Dương có ý gì, nhưng đã tới giờ phút quan trọng này, ông ta làm sao có thể hèn yếu, lập tức khit mũi: “Vậy thì sao?”
“Vậy thì dễ làm rồi!”
Lâm Dương rút một cây kim bạc từ thắt lưng ra, lắc lắc trước mặt ông ta, nhàn nhạt nói: “Nếu như tôi đoán không nhằm, cái gọi là độc phấn hoa bỉ ngạn này của ông, là dùng cà độc dược, benladon, Linh Lan, hạt tiên nữ và thiên điều thảo mà luyện thành đúng không?”
“Cái gì?” Phường chủ của Kỳ Dược Phường vô cùng kinh ngạc: “Làm sao anh biết được?”
“Bởi vì mùi phấn hoa quá nồng nặc, những loài hoa này tôi đều rất quen thuộc, chỉ cần ngửi qua là có thể biết được.”
Lâm Dương lắc đầu nói.
“Hừ, cho dù anh biết độc này của tôi dùng cái gì luyện chế thành thì có thể thế nào chứ? Chỉ qua mấy phút nữa, anh sẽ chết dưới tay kịch độc của tôi, anh đã là một người chết rồi!”
“Điều đó còn chưa chắc!”
Lâm Dương châm kim bạc vào ngực mình.
Sau đó, rút một cây kim khác và nhẹ nhàng châm vào.
“Chàit”
Khi kim thứ hai rơi xuống, anh trực tiếp phun ra một ngụm máu lớn.
Máu tươi màu tím, khi vương vãi trên mặt đất lại phát ra âm thanh.
Không còn nghỉ ngờ gì nữa, đây là một ngụm máu độc.
Nhưng khi máu độc này được thải ra ngoài, khuôn mặt của Lâm Dương trở nên hồng nhuận hon rất nhiều.
“Đây là…” phường chủ của Kỳ Dược Phường trợn tròn mắt.
“Giải độc.” Lâm Dương nói.
“Anh đánh rắm sao!” Phường chủ của Kỳ Dược Phường vô cùng tức giận, chỉ vào Lâm Dương gào thét lên: “Độc mạnh nhát của tôi, làm sao có thể chỉ dựa vào hai mũi kim của anh là có thể giải được chứ? Anh… anh đang nói dối!