Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 662



Chương 662:

 

Phải mắt khoảng ba bốn giây mới ngắng đầu lên.

 

“Nhưng tôi tới Kỳ Dược Phường, mục tiêu không phải là các ông.” Anh nhìn Phùng Thạch nói.

 

Khi lời này vừa rơi xuống, Phùng Thạch và những người khác đều sững sờ “Ý của anh là gì?”

 

*Ý tứ rất đơn giản.” Lâm Dương thờ ơ nói: “Những người không muốn ở lại Kỳ Dược Phường, có thể thu dọn đồ đạc và rời đi ngay lập tức. Tôi sẽ không bao giờ níu kéo. Từ đầu đến cuối, tôi chưa bao giờ quan tâm đến các anh. Thứ mà tôi quan tâm chỉ là Kỳ Dược Phường, chỉ là thuốc của Kỳ Dược Phường, chỉ như vậy mà thôi! “

 

“Cái gì?”

 

Hiện trường ngay lập tức bùng nỗ.

 

Tất cả người của Kỳ Dược Phường đều đều nỏ tung.

 

“Anh … anh lại dám coi thường chúng tôi sao?”

 

“Lâm thần y, anh … anh thật quá đáng!”

 

“Anh cho rằng chúng tôi là người thế nào? Không có chúng tôi, Kỳ Dược Phường căn bản không thể duy trì tiếp”

 

“Quả thực là trong mắt không có ai, quá đáng ghét rồi!”

 

Cả đám người âu náy đều tức giận, toàn thân run rẩy, mặt đỏ bừng.

 

Nhưng Lâm Dương lại bỏ ngoài tai.

 

Anh xua tay.

 

Người của Huyền Y Phái khiêng hết toàn bộ cáng đang chặn ở cổng ra, nhường đường, bình tĩnh nói: “Ai muốn đi thì cổng ở đây, không tiễn”

 

“Họ Lâm kia”

 

Phùng Thạch gào thét giận dữ, đôi mắt đỏ hoe.

 

Ông ta trừng mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Dương như dã thú, rống lên: “Anh có biết những người này chính là những người tỉnh nhuệ của Kỳ Dược Phường, là trụ cột, không có bọn họ, Kỳ Dược Phường cho dù là một dược phường nhỏ cũng không nhập lưu, không có ai chú ý! Anh muốn huỷ hoại Kỳ Dược Phường sao? “

 

“Huỷ Kỳ Dược Phường sao?”

 

Lâm Dương hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Ông cho rằng Kỳ Dược Phường xứng đáng để tôi hủy sao? Tôi có thể tạo ra một Huyền Y Phái, không lẽ không thể tạo ra Kỳ Dược Phường thứ hai sao? Càng huống hồ, mấy người các anh đến Kỳ Dược Phường làm cái gì? Có thể một số người trong các anh đến đây để học dược thuật, nhưng hầu hết chỉ sử dụng đây như một con đường mưu sinh, công cụ kiếm tiền! Một Kỳ Dược Phường như vậy, huỷ đi thì có cái gì đáng tiếc chứ? Hơn nữa! Tôi có dược thuật mạnh hơn Diêu Triệu Bân, có Y dược thuật càng tuyệt vời hơn Kỳ Dược Phường của các anh! Cho dù hôm nay Kỳ Dược Phường chỉ còn một cái vỏ rỗng, tôi cũng có thể dễ dàng tái tạo lại vinh quang trước đây của nó, thậm chí, tôi còn có thể khiến nó đạt đến một tầm cao mới! Khiến cho quy mô của Kỳ Dược Phường càng to lớn hơn, hùng vĩ hơn bây giờ !I “Phùng Thạch! Điều này có nghĩa là Kỳ Dược Phường có xứng bị tôi phá hủy không? “

 

Lời này của Lâm Dương, nói năng có khí phách, mọi người không khỏi chắn động lỗ tai.

 

Phùng Thạch ngồi phịch xuống đất, không nói bất cứ lời nào, im lặng giống như một pho tượng.

 

Các học sinh đứng phía sau anh ta cũng vô cùng bối rồi.

 

Bọn họ chỉ muốn ép Lâm Dương một chút, ít nhất cũng phải cho anh biết rằng nhóm của bọn họ không phải quả hồng mềm, để sau này Lâm Dương có thể đối xử tốt hơn với bọn họ.

 

Nhưng bọn họ không thể ngờ rằng, Lâm Dương hoàn toàn không hề quan tâm đến bọn họ!

 

Hơn nữa, Lâm Dương còn nói ra một câu chạm đến đáy lòng của tất cả mọi người đang có mặt ở đây.

 

Y thuật và dược thuật của Lâm thần y thực sự vượt trội hơn nhiều so với Lâm Triệu Bân!

 

Phải biết rằng, Diêu Triệu Bân chỉ giỏi về dược thuật, còn về phương diện y thuật, anh ta chẳng là cái thá gì!

 

Y thuật và dược thuật là hai khái niệm khác nhau.

 

Hơn nữa trong đất nước này, có ai là không biết đến tên tuổi của Lâm thần y cơ chứ?

 

Trong phút chốc, tất cả mọi người đều đồng loạt cúi đầu, không biết nên nói gì.

 

“Thật ra tôi cảm thấy Lâm thần y vô cùng phù hợp với việc lãnh đạo Kỳ dược quán, tại sao anh ấy không thể trở thành quán chủ cơ chứ?” Đúng lúc này, có một người không nhịn được cát lời.

 

Mặc dù câu nói này rõ ràng là đang nịnh nọt Lâm Dương.

 

“Vị trí quán chủ nên do người tài đức vẹn toàn đảm nhiệm, Lâm thần y hoàn toàn phù hợp với điều kiện này, tôi ủng hộ Lâm thần y!” Lại tiếp tục có người ăn theo, lớn tiếng nói với mọi người.

 

“Tôi cũng ủng hộ Lâm thần y. Dược thuật của Lâm thần y hoàn toàn không có vấn đề gì, hơn nữa anh ấy luôn làm theo quy củ. Diêu quán chủ đã thua trong phần thi dược thuật, ông ấy nên từ chức! Chuyện này chẳng có gì sai ca.

 

*Nói đúng lắm! Lâm thần y hoàn toàn xứng đáng trở thành quán chủ của chúng tai”

 

Đám người lần lượt lên tiếng, tình thế nghiêng hẳn về một bên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.