Chương 698:
“Hả?” Lâm Dương cau mày nhìn chằm chằm người đó.
“Anh Lâm Dương, tôi đã có nghe nói đến anh. Anh cũng không cần tức giận. Tôi cảm thấy vợ anh làm như vậy hoàn toàn là vì anh, dù sao anh cũng là một kẻ vô dụng, nhàn rỗi, vợ anh ở bên ngoài xuất đầu lộ diện thì cũng là vì anh, anh có tư cách gì mà tức giận chứ? Thật ra anh nên vui, bởi vì nếu như vợ anh chuyến này thương lượng làm ăn thành công với tôi, cô ấy có tiền thì cuộc sống của anh sẽ tốt hơn, không phải sao? ”Người đàn ông mỉm cười nói.
Mặc dù giọng điệu nói chuyện của anh ta rất có tiết chế, nhưng ý tứ trong những lời này lại tràn đầy vẻ châm biếm.
“Anh Lý, xin anh hãy nói chuyện khách sáo một chút, dù sao đây cũng là chồng của tôi.” Tô Nhan buồn bực rồi.
Bản thân cô có thể coi thường Lâm Dương, nhưng tuyệt đối không cho phép người ngoài chế giễu Lâm Dương.
“Tiểu Nhan, cô đừng tức giận. Tôi chỉ là nói sự thật thôi.
Nếu như cô không thích nghe, thì cứ coi như tôi chưa nói gì đi.” Tên họ Lý này tràn đây vẻ xin lỗi nói.
“Lâm Dương, tại sao anh lại ở đây?” Tô Nhan nhìn Lâm Dương hỏi: “Chẳng lẽ là Tiểu Dư đưa anh tới đây sao?
Tiểu Dư?
Lâm Dương nhớ ra Tống Kinh định đưa một số nhân vật trong bộ phim đến làm quen trong bữa tiệc lần này, dù sao bộ phim này cũng sử dụng rất nhiều người mới, Tống Kinh trong lòng cũng có cân nhắc, vì vậy anh ta muốn tạo thế trước. Tô Dư và Tào Tiểu Kiều có lẽ đều nhận được lời, e rằng một bộ phận người nhà họ Tô cũng chạy đến chiếm ánh sáng.
Lâm Dương đang định nói, anh Lý ở bên cạnh lập tức bật cười: “Tôi nghĩ có lẽ là như vậy, nhưng mà chồng của cô cũng coi là có tiền bộ. Còn biết đến đây để mở mang tầm mắt. E rằng anh ta cả đời này cũng chưa bao giờ tham dự một sự kiện trọng đại như vậy”.
“Anh Lý …” Tô Nhan lại cau mày, giọng điệu đã rất tệ rồi.
“Haha, đùa thôi, đùa thôi, Tiểu Nhan, chúng ta đừng nói nhảm nữa, nhanh vào đi, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.” Anh Lý cười haha nói.
Ngay khi những lời này rơi xuống, vẻ mặt của Tô Nhan lập tức trở nên do dự.
Lâm Dương đang đứng đây, cô ấy làm sao có thể đi vào cùng người đàn ông khác? Đây không phải là một cái tát vào mặt Lâm Dương ở nơi công cộng sao?
Nhưng mà nếu như không vào … Tô Nhan biết được hậu quả.
Đây là một khách hàng lớn!
Nhất thời, Tô Nhan bị rơi vào tình thế tiền thoái lưỡng nan.
Rất nhiều khách khứa xung quanh cũng đều biết Lâm Dương và Tô Nhan, nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy đều xông vội bước vào khách sạn, mà đứng yên tại chỗ, nhìn [ bọn họ với nụ cười giễu cợt. ị : Sau đó anh Lý cũng nheo mắt, có vẻ như là cố ý, thấy Tô Nhan do dự, lập tức thúc giục nói: “Tiểu Nhan, chúng ta – mau vào đi, cô không phải muốn nói chuyện với tôi về mấy – dự án đó sao? Chúng ta vào ngồi xuống và từ từ nói chuyện, thế nào? “
Tô Nhan siết chặt nắm tay, cắn răng, rất rối rắm.
Nhưng một lúc sau, cô vẫn hít sâu một hơi, quay đầu lại thấp giọng nói: “Anh Lý, hay là anh vào trước đi, tôi nói vài câu với chồng tôi…”
“Cái gì?”
Anh Lý vẻ mặt ngạc nhiên, trong mắt hiện lên một tia nham hiểm, nhưng tia sáng này chỉ loé lên mà thôi, trên khuôn mặt tuần tú kia vẫn là nụ cười ôn nhu: “Nếu đã như: vậy thì được rồi, Tiểu Nhan, tôi sẽ đợi cô ở bên trong. “
Nói xong, liền quay người bước vào.
“Anh ta là một khách hàng quan trọng của tôi. Tiểu Dư cũng mời tôi đến tham gia bữa tiệc này. Tôi vồn dĩ là muốn từ chối. Dù sao thì chuyện của công ty quá nhiều. Tôi cũng hơi bận, nhưng vị khách hàng này cũng nhiệt tình mời tôi đến. Cân nhắc cho công việc, tôi vẫn đồng ý, chuyện này.
liên quan đến tương lai của công ty … “Tô Nhan do dự một chút, thấp giọng nói.
“Em không phải giải thích với tôi, dù sao em trước đó cũng chưa từng giải thích.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Tô Nhan toàn thân run lên, không thể nào tin được nhìn Lâm Dương, sau đó khẽ gật đầu, cười chua chát nói: “Đúng vậy…”
“Không cần suy nghĩ nhiều, tôi có thể hiểu được, em cứ làm cái gì nên làm đi.” Lâm Dương xua tay, cười nhạt một tiếng.
Tô Nhan không nói gì, nhưng trong lòng lại không tốt.
“Chúng ta cùng nhau vào đi.” Tô Nhan nói.
“Được.”
“Cái gì?”
Anh Lý vẻ mặt ngạc nhiên, trong mắt hiện lên một tia nham hiểm, nhưng tia sáng này chỉ loé lên mà thôi, trên khuôn mặt tuần tú kia vẫn là nụ cười ôn nhu: “Nếu đã như: vậy thì được rồi, Tiểu Nhan, tôi sẽ đợi cô ở bên trong. “
Nói xong, liền quay người bước vào.