Chương 726:
Lâm Dương gật gật đầu, quay sang nói với Đường Hồi Tuyết: “Tiểu Tuyết, bây giờ em đã hài lòng chưa?”
Đường Hồi Tuyết nghe vậy mới lấy lại tinh thần, không khóc nữa mà mỉm cười nói: “Cảm ơn anh, anh Lâm!”
“Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài hít thở khí trời một lát.” Lâm Dương cười nhẹ nói.
Vốn dĩ anh muốn tính sổ với những kẻ đã xúc phạm mình, nhưng ngẫm lại thì dù sao làm vậy cũng sẽ làm liên lụy tới nhà họ Đường, anh không muốn gây ra quá nhiều phiền phức cho Đường Hồi Tuyết nên đành từ bỏ ý định.
Nhưng Hàn Thiên hiển nhiên là sẽ không để Lâm Dương đưa Đường Hồi Tuyết đi.
“Hai người đứng lại cho tôi!”
Hàn Thiên hét lớn.
“Sao vậy? Hàn thiếu gia, còn có chuyện gì không?” Lâm Dương cau mày hỏi.
“Đương nhiên là có chuyện, cậu là cái thá gì cơ chứ? Dựa vào cái gì mà muốn ông chủ Hầu và ông chủ Đinh nể mặt mình? Mặc dù tập đoàn Quang Trúc của cậu lợi hại thì cũng chỉ là ở nước ngoài, những chuyện trong nước còn chưa tới lượt cậu quyết định đâu.” Hàn Thiên lạnh lùng nói.
“Hàn thiếu gia, cậu đang muốn làm khó khách hàng của Dương Hoa chúng tôi sao?” Vẻ mặt của giám đốc Chu cũng lập tức thay đồi, lạnh lùng hỏi.
“Giám đốc Chu, anh cũng oai quá nhỉ! Dương Hoa anh cao quý như vậy, ngay cả tôi cũng không thể đụng vào sao? Sao lại có thể như vậy được? Hoàng Ngu của tôi chẳng lẽ phải nhún nhường trước Dương Hoa của anh sao?” Hàn Thiên hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói.
“Cậu …” Giám đốc Chu vô cùng tức giận.
“Ông chủ Đinh, ông chủ Hầu, cả ông Đường nữa, các người e ngại Dương Hoa, không dám động và tên Lâm Thích Tổ này nhưng lại dám động vào tôi sao?” Hàn Thiên chất ván.
“Hàn thiếu gia, chúng tôi không hề có ý đó!” Ông chủ Đinh vội vàng nói.
Hầu Nam không nói lời nào, hiển nhiên là đã ngửi thấy mùi thuốc súng, đây không phải là lúc thể hiện lập trường của mình.
“Hàn thiếu gia, ý của cậu là gì?” Đường Tông Hào hít sâu một hơi, thận trọng hỏi.
*Ý của tôi là gì ư? Họ Chu kia chỉ là giám đốc của Dương Hoa, Lâm Thích Tổ này chỉ là một cổ đông của Quang Trúc, ông chủ lớn chân chính của Quang Trúc cũng không phải là cậu ta, vậy thì các người sợ cái gì? Lựa chọn thế nào còn cần tôi nói rõ ra sao?” Hàn Thiên cười lạnh, ý tứ trong lời nói vô cùng rõ ràng.
Bây giờ Hàn thiếu gia đang buộc Đinh Thu, Hầu Nam và toàn bộ nhà họ Đường phải đưa ra lựa chọn.
Nếu như chọn Lâm Dương thì Hàn Thiên sẽ là kẻ thù của tất cả bọn họ.
Nhưng nều như lựa chọn Hàn Thiên, giám đốc Chu và Lâm Thích Tổ cũng không phải người dễ chọc.
Đỉnh Thu cực kỳ rồi rắm.
Mấy người nhà họ Đường đồng loạt quay sang nhìn nhau, ai nấy đều lo lắng tới nỗi dậm chân, không biết phải làm sao mới tốt.
“Đường Tùng, em nghĩ thế nào?” Vẻ mặt Đường Tông Hào vẻ cũng vô cùng khó coi, quay sang khẽ hỏi Đường Tùng.
“Anh cả, em… em cũng không biết nữa.” Đường Tùng do dự nói.
“Ông không biết cái gì chứ? Đương nhiên là nghe theo Hàn thiếu gia rồi.” Trương Yêu Ngọc đứng bên cạnh vội vàng nói.
“Phụ nữ mấy người thì biết cái gì?” Đường Tùng tức giận nói.
“Tôi biết cái gì sao? Thế thì ông biết cái gì? Ông cũng không nhìn xem Hàn thiếu gia người ta là cấp bậc gì, cậu ấy là cậu chủ của Hoàng Ngu đó! Còn giám đốc Chu và cái tên Lâm Thích Tổ này ư? Một người chỉ là cỗ đông của Quang Trúc, người còn lại là giám đốc của Dương Hoa, có thể sánh được với Hàn thiếu gia à? Hơn nữa tôi thấy cái người Lâm Thích Tổ này không hề quan tâm đến con gái của chúng ta, sau này hai đứa chưa chắc đã có kết quả.