Chương 732:
Đường Tiểu Thạch cũng há to miệng.
Tắt cả người trong phòng bao đều sững sờ.
“Không phải chứ? Có lẽ nào… chuyện này nháo tới tận tai Lâm thần y rồi?” Đinh Thu hỏi.
“Làm sao có khả năng? Gây chiến với Hoàng Ngu chỉ vì một tên Lâm Thích Tổ thôi sao? Lâm thần y bị hỏng đầu à? Hay là Dương Hoa không định tiến vào làng giải trí?”
Hầu Nam cau mày nói.
Hàn Thiên đặt đũa xuống, đứng dậy nhìn chằm chằm vào giám đốc Chu: “Hiệu suất của anh cao thật đấy, nhanh như vậy mà đã nói mọi chuyện cho Lâm thần y rồi à? Thôi, nếu Lâm thần y đã có lời mời thì dù thế nào tôi cũng phải cho anh ta chút mặt mũi chứ nhỉ, dẫn đường đi!”
“Không vội.”
Giám đốc Chu nhìn về phía Đinh Thu và Hầu Nam: “Giám đốc Lâm của chúng tôi đã dặn dò, xin mời hai ông chủ cũng đi cùng.”
Hai người nghe vậy liền quay sang nhìn nhau, cũng không có gì sợ hãi.
Hàn Thiên cũng đi cùng, bọn họ sợ cái gì chứ?
Cùng lắm thì đứng vững bên phía Hoàng Ngu thôi, Lâm thần y cũng chẳng làm gì được bọn họ.
“Đường Tông Hào, ông trở về chuẩn bị bữa tiệc tối đi, tôi uống một tách trà với Lâm thần y xong sẽ quay lại.” Hàn Thiên nhàn nhạt nói, còn cố ý liếc nhìn Đường Hồi Tuyết rồi mới bước ra khỏi phòng bao.
Đinh Thu và Hầu Nam cũng vội vàng đi theo.
Ra khỏi khách sạn, một chiếc Bentley đang đỗ bên đường.
Hầu Nam nhìn thấy liền giật mình.
*Ông chủ Hầu, có chuyện gì vậy?” Đinh Thu đi bên cạnh kỳ quái hỏi.
“Chiếc xe này… trông rất giống xe của Cung Hi Vân.” Hầu Nam trầm giọng nói.
Trái tim Định Thu nhất thời run lên một cái.
Cung Hỉ Vân ư?
Cái tên này đối với bọn họ có thể nói là như sắm rèn bên tai!
Đúng lúc này, ghế phụ cạnh ghế lái của xe Bentley mở ra, Cung Hỉ Vân đeo kính râm bước xuống đứng bên cạnh xe.
“Các vị, lên xe đi.”
“Cô Cung?”
Sắc mặt của Đinh Thu và Hầu Nam lập tức thay đổi.
“Hai người sao vậy? Người phụ nữ đó là ai?” Hàn Thiên cau mày hỏi, anh ta không phải là người địa phương nên đương nhiên không biết Cung Hïỉ Vân.
“Là người của Lâm thần y ..” Đinh Thu không biết giải thích như thế nào, mãi một lúc sau mới nghẹn ra được một câu.
“Ò, tôi còn tưởng là ai cơ, hóa ra là người của Lâm thần y.
Người của anh ta thì có gì mà phải sợ chứ? Sợ cô ta ăn thịt hai người à?” Hàn Thiên cau mày, thầm mắng hai người không có tiền đồ sau đó trực tiếp bước lên xe.
Miệng Đinh Thu và Hầu Nam hết đóng lại mở, cuối cùng vẫn không nói được tiếng nào, chỉ có thể cắn chặt răng kiên trì đi theo.
Chiếc Bentley bắt đầu lăn bánh.
Cung Hï Vân châm một điều thuốc, mở cửa kính xe thả ra một làn khói.
Hàn Thiên ngồi ở phía sau nheo mát liếc nhìn Cung Hỉ Vân, thấy người phụ nữ này tuy đã ngoài ba mươi nhưng vẫn có sức hút của riêng mình, vô cùng kiều mị.
Anh ta liễm môi cười nói: “Không ngờ bên cạnh Lâm thần y vậy mà lại có một đại mỹ nhân như vậy. Thật sự là rất bất ngờ. Vị này gọi là cô Cung phải không? Xin chào, tôi tên là Hàn Thiên.”
“Tôi biết tên cậu, cũng biết cậu là loại người gì. Sao nào?
Cậu muốn hẹn tôi 419 à?” Cung Hï Vân hơi nghiêng đầu, lộ ra dáng vẻ vô cùng quyến rũ, rất phù hợp với dáng người nóng bỏng của cô, thực sự là câu hồn đoạt phách, khiến người ta ngây ngắn cả người.
Hàn Thiên sững sờ, đại khái là không ngờ người phụ nữ này lại cởi mở như vậy, lập tức bật cười ha ha nói: “Ha ha ha ha, đây là lần đầu tiên tôi gặp một người thẳng thắn như cô Cung đấy. Không tệ không tệ, tôi rất thích tính cách của cô. Cô Cung, hôm nào có thời gian rảnh chúng ta hãy ra ngoài uống trà với nhau đi!”