Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 733



Chương 733:

 

“Không thành vấn đề!” Cung Hỉ Vân tiếp tục thở ra một làn khói, sau đó híp mắt cười nói: “Nhưng tiền đề là cậu có thể bình an vô sự vượt qua ngày hôm nay.”

 

“Cái gì?” Hàn Thiên giật mình: “Lời này của cô Cung là có ýgI?

 

“Không có gì, ha ha, chỉ là nói đùa một chút mà thôi!

 

Chúng ta đến rồi!” Cung Hỉ Vân ha ha cười vài tiếng, nói với Hàn Thiên.

 

Lúc này, ba người trên xe nhìn xung quanh mới phát hiện ra chiếc Bentley không đi đến công ty Dương Hoa mà dừng trước một câu lạc bộ giải trí.

 

Câu lạc bộ này cực kỳ sang trọng và nguy nga, ánh đèn xanh vàng vô cùng rực rỡ, hai bên trái phải cửa lớn có sư tử đá, thoạt nhìn khí phách vô ngần, nhưng vì là giữa trưa nên vẫn chưa mở cửa kinh doanh, tuy cửa mở nhưng rất ít người ra vào.

 

“Nơi này trông không giống tập đoàn Dương Hoa lắm nhỉ?” Hàn Thiên kỳ quái nhìn cửa lớn, quay sang hỏi Cung Hỉ Vân.

 

“Đây cũng là sản nghiệp thuộc tập đoàn Dương Hoa, hiện giờ đang thuộc quyền quản lý của tôi.” Cung Hỉ Vân cười nói.

 

“Thì ra là như vậy, thật sự không nghĩ tới, hóa ra phạm vi hoạt động kinh doanh của tập đoàn Dương Hoa lại lớn như vậy sao?” Hàn Thiên kinh ngạc hỏi.

 

Mà Đinh Thu và Hầu Nam đi phía sau lại đang kinh ngạc tới nỗi chôn chân tại chỗ, cả người không ngừng run rẩy, không thể nào nhấc nổi bước chân.

 

Hiển nhiên là hai người họ đã nhận thức được điều gì đó.

 

“Hai vị, đi thôi! Sao vậy? Lẽ nào còn muốn tôi nâng cả hai đi vào ä?” Cung Hï Vân liếc mắt nhìn họ nói.

 

.. cô Cung, chuyện này không liên quan gì tới chúng tôi. Tôi… tôi không biết gì cả …” Đinh Thu nói lộ ra vẻ mặt cầu xin, run rẫy nói.

 

“Cô Cung, trong chuyện này… có phải là có hiểu lầm gì không?” Hầu Nam cũng vô cùng do dự, cẩn thận nói.

 

*Có chuyện gì thì vào trong rồi hãng nói!” Cung Hỉ Vân âm thầm cười lạnh, thản nhiên nói.

 

Vẻ mặt Hàn Thiên vô cùng hoang mang, nhìn Đinh Thu và Hầu Nam một cách khó hiểu.

 

Lẽ nào cái cô Cung Hỉ Vân này có vấn đề sao? Nếu không thì tại sao hai người bọn họ lại sợ hãi như vậy?

 

Hừ, không quan tâm nữal Mặc kệ cô ta có lợi hại cỡ nào, chẳng lẽ còn có thể giết mình hay sao?

 

Hàn Thiên lặng lẽ hừ một tiếng, bày ra tư thế không hề sợ hãi, sải bước đi vào bên trong.

 

Đinh Thu và Hầu Nam cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành cắn răng kiên trì đi theo.

 

Sau khi đi vào văn phòng của Cung Hỉ Vân ở trên tầng ba, cả ba cuối cùng cũng nhìn thấy Lâm thần y tiếng tăm lừng lẫy.

 

“Anh là Lâm thần y sao? Xin chào, xin chào, hôm nay được vinh dự gặp mặt anh đúng là phúc ba đời nhà tôi, ha ha ha …” Hàn Thiên bày ra dáng vẻ đã quen biết từ lâu, đưa mắt đánh giá Lâm Dương một vòng rồi ha ha cười nói, định tiền lên phía trước bắt tay.

 

Nhưng khi anh ta vừa bước lên phía trước, hai vệ sĩ của Cung Hỉ Vân trước mặt Lâm Dương đã ngăn anh ta lại.

 

“Hử?”

 

Hàn Thiên cau mày, kỳ quái liếc nhìn hai vệ sĩ, sau đó liếc nhìn Lâm Dương: “Lâm thần y, đây là đạo đãi khách của anh sao?”

 

“Nếu như anh là khách của tôi thì tôi nhát định sẽ không ngồi ở chỗ này mà đi ra ngoài nghênh đón, chỉ tiếc anh không phải là khách của tôi.” Lâm Dương vừa nói vừa nhìn móng tay mình, lại không thèm nhìn Hàn Thiên một chút nào.

 

“Lâm thần y, tôi không nhớ mình đã đắc tội anh ở chỗ nào.”

 

“Hàn thiếu gia thật là hay quên, giám đốc Chu còn đang đứng ở cửa kia kìa, vậy mà anh đã quên rồi sao?” Lâm Dương nhàn nhạt nói.

 

Hàn Thiên sớm đã đoán được nguyên nhân Lâm thần y gọi mình tới đây, nhưng anh ta không thể nào hiểu nổi Lâm thần y vậy mà lại sẽ thực sự gọi anh ta đến chỉ vì loại chuyện nhỏ như thế, hơn nữa còn bày ra thái độ thù địch như vậy.

 

Lẽ nào Lâm thần y này vô củng bao che khuyết điểm sao?

 

Nhưng mà như vậy thì… chẳng lẽ anh không có não à?

 

Không biết tôi là cậu chủ của Hoàng Ngu hả?

 

Vì những kẻ này mà dám đắc tội với tôi sao?

 

Đúng là cái loại ếch ngồi đáy giếng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.