Chương 738:
“Tổng giám đốc Lâm!” Từ Thiên thở hỗn hẻn nói.
“Sao vậy? Xây Điện Ảnh Thành thế nào rồi?” Lâm Dương lạnh nhạt hỏi.
“Tổng giám đốc Lâm đừng mỉa mai tôi, Điện Ảnh Thành này trên thực tế cũng có cổ phần của anh mà.” Từ Thiên cười mỉa cười: “Tổng giám đốc Lâm, anh sốt ruột gọi tôi tới đây, là muốn làm gì vậy?”
“Cung Hỉ Vân đã xảy ra chuyện, anh đi tra thử xem là ai làm, hai manh mối, một là Hàn Thiên của Hoàng Ngu, hai là cái bảng số xe của xe gây chuyện này.”
Lâm Dương đưa manh mối và đối tượng hoài nghỉ giao cho Từ Thiên.
Từ Thiên ngược lại cũng linh hoạt, lập tức đi sắp xếp.
Anh còn chưa yên tâm, cho người đưa Cung Hï Vân đến học viện Huyền Y Phái chữa trị, rồi sau đó mới mang theo một thân mệt mỏi trở về Duyệt Nhan Quốc Tế.
Trong kí túc xá.
Tô Nhan vừa hay đang gọi điện thoại, trên khuôn mặt nhỏ của cô toàn là kinh ngạc.
Một lát sau, cô cúp điện thoại.
“Làm sao thế?” Lâm Dương thuận miệng hỏi.
“Là điện thoại của tiểu Tuyết, mọi chuyện tôi đều nghe tiểu Tuyết nói rồi.”
“Phải không? Xin lỗi, tôi làm bậy.”
“Không có sao, chuyện đã giải quyết rồi!”
“Phải không?”
“Vậy thì không, anh nói xem có trách hay không? Tiểu Tuyết nói… Hàn Thiên kia chạy đến quỳ gối dập đầu trước mặt cô ấy, còn thề nói vĩnh viễn cũng không quấy rầy cô ấy! Quả thực y như bị trúng tà! Chuyện Hàn Thiên kia là thế nào?” Tô Nhan hoang mang hỏi.
*Ò, có thể là lương tâm nỗi dậy đi.”
“Lương tâm nỗi dậy?”
“Hoặc là đầu óc rút gân, dù sao tôi ngay từ đầu khi nhìn thấy anh ta đã cảm thấy người này không bình thường.”
Lâm Dương cười nói.
Nhưng mà lại âm thầm chửi thầm.
Hàn Thiên nếu thật sự nghe lời đi xin lỗi, vậy chuyện Cung Hỉ Vân hẳn là không liên quan gì tới anh ta.
“Như vậy sao?” Tô Nhan vẫn mờ mịt, nhưng lắc đầu, lười suy nghĩ nữa.
Răng rắc!
Cửa phòng bị đẩy ra.
Trương Tình Vũ và Tô Quảng vừa mới tán bộ xong đi vào nhà.
*Tôi nói sao hôm nay trong nhà lại có một mùi thúi như vậy, thì ra cái thứ như cậu tới? Đây là chỗ cậu có thẻ tới sao? Lăn! Lập tức cút cho tôi!”
Trương Tình Vũ nhìn thấy Lâm Dương, tính tình ‘bùm’ một cái lập tức chỉ vào mặt anh chửi ầm lên.
“Mẹ, mẹ đừng làm ầm ï nữa được không? Con đã nói với mẹ rồi mà, chuyện tối hôm qua uống say không có liên quan gì tới Lâm Dương, không phải anh ấy chuốc say con, là con tự mình uống!” Tô Nhan thở phì phò nói.
“Con gái ngốc, con cũng không nên bị cậu ta lừa! Đừng nhìn tên phế vật này không làm gì, kỳ thật lòng dạ nó thâm thật sự! Nó vẫn luôn lợi dụng con đó!” Trương Tình Vũ tận tình khuyên bảo.
“Mẹ, mẹ… Dù nói thế nào thì Lâm Dương cũng là con rễ của mẹ, mẹ sao lại luôn có thành kiến với anh ấy như vậy chứ?” Tô Nhan tức giận giậm chân.
Lâm Dương trong khoảng thời gian này đã giúp cô không ít chuyện.
Hơn nữa tối hôm qua cũng là Lâm Dương đưa cô về, hơn nữa chuyện lúc trước, Tô Nhan đã có cái nhìn mới về Lâm Dương, hiện tại nghe thấy Trương Tình Vũ nói Lâm Dương như vậy, trong lòng cô tự nhiên hụt hãng.
“Con gái ngốc! Con sao lại không nghe mẹ con khuyên một câu vậy?”
Trương Tình Vũ vừa oán vừa tức, nghiền răng nghiền lợi trừng mắt nhìn Lâm Dương.
Mà Tô Quảng đứng ở một bên yên lặng nhìn.
Lúc này, hắn xem xét trước mắt gian, đột nhiên nói: “Vừa hay, hai giò rưỡi chiều, hôm nay là thứ sáu Cục Dân Chính có người đi làm, con gái, tiểu Dương, nếu không thì chọn hôm nay đi, hai người làm thủ tục ly hôn đi.”