Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 741



Chương 741:

 

Mà Lâm Dương… Lại chém thêm một dao nữa.

 

Nhưng cố tình… Lời Lâm Dương nói lại không sai!

 

Hơn nữa còn hợp tình hợp lý…

 

“Con gái…” Nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Nhan, Trương Tình Vũ cũng không dám ép nữa.

 

“Mẹ, Lâm Dương, để tôi… Để con suy nghĩ chút, được không?” Tô Nhan khó khăn nói.

 

Trương Tình Vũ không lên tiếng nữa, chỉ dùng ánh mắt oán độc trừng Lâm Dương.

 

Trong mắt của bà ta, người đàn ông này chính là nguyên nhân của mối họa.

 

Căn nhà lại yên tĩnh lần nữa.

 

Nhưng lần yên tĩnh này còn dọa người hơn lần trước…

 

Đột nhiên!

 

Reng reng rendg…

 

Tiếng điện thoại dồn dập vang vọng cả căn phòng yên tĩnh.

 

Tô Quảng sửng sốt, vội lấy di động ra “Mãn San gọi điện thoại tới?” Tô Quảng kinh ngạc nói.

 

“Chị dâu ông đang êm đẹp sao lại gọi cho ông?” Trương Tình Vũ cau mày.

 

“Tôi cũng không rõ lắm, chắc không phải có chuyện gì chứ?”

 

“Nghe đi, chắc là định khoe gì đó với tôi! Con gái cô ta thành minh tinh lớn, cô ta đắc ý lắm. Lão nương trước mặt cô ta cũng đều phải thu mình.” Trương Tình Vũ có chút buồn bực nói.

 

Vốn dĩ ngày xưa bà ta không thèm quan tâm tới Lưu Mãn San, nào biết Tô Dư đột nhiên được Tống Kinh coi trọng.

 

Cả nhà Tô Thái trực tiếp một bước lên trời, với cả nhà này, bà ta cũng không dám làm ra vẻ gì.

 

Nhìn cả nhà Tô Thái càng ngày càng tốt hơn, trong lòng Trương Tình Vũ cũng càng thêm không cân bằng, oán hận với Lâm Dương cũng tăng lên, mắt nhìn đến Lâm Dương là hận không thể ăn tươi nuốt sống anh.

 

Tô Quảng nhận điện thoại, cười có lệ nói: “Chị dâu, có chuyện gì sao?”

 

Nhưng mà chưa hỏi vài câu, sắc mặt Tô Quảng dần cứng lại.

 

Một lát sau vẻ mặt biến sắc hoàn toàn, liên tục gật đầu, vội nói: “Mấy người đừng vội! Bình tĩnh trước đã, kêu tiểu Dư đừng xúc động, chúng tôi lập tức đến!”

 

Nghe được lời này, mọi người ngạc nhiên.

 

“Ba, làm sao vậy?” Tô Nhan hơi ngẳắng đầu, khàn giọng hỏi.

 

“Tiểu Nhan, Tình Vũ, chuyện này lần sau rồi nói!” Tô Quảng hấp tấp nói, rồi vội vã gọi Lâm Dương: “Lâm Dương, cậu lập tức đi theo tôi một chuyết!”

 

“Đi đâu?” Lâm Dương hoang mang hỏi.

 

“Đến nhà bác cả con! Nhà bọn họ đã xảy ra chuyện, tiểu Dư muốn tự sát, con lập tức đi với ba qua khuyên con bé!”

 

“Cái gì?”

 

Tất cả mọi người sợ ngây người.

 

Đang êm đẹp… Tô Dư sao lại muốn tự sát?

 

Chờ mọi người chật vật dưới tòa nhà tiểu khu Tô Thái ở, nơi này đã bị số lượng lớn xe lắp kím, dưới lầu không ít cả trai lẫn gái tụ ở bên nhau, sắc mặt mọi người khó coi, cúi đầu nói cái gì.

 

“Lại là một đám người tới đòi tiền sao?”

 

“Cả nhà này rốt cuộc mượn bao nhiêu tiền aI”

 

“Bọn họ vẫn là xếp sau đi, tôi trước tới, có tiền cũng nên trả tôi trước.”

 

“Bà bao nhiêu tiền? Bà có biết nhà này mượn tôi bao nhiêu tiền không? Cả bảy trăm ngàn đó!”

 

“Bảy trăm ngàn thì tính là gì, căn nhà ở thủ đô vẫn là ông đây đưa cho bọ n họ, kiểu nhà phương Tây đặc sắc, dọn đồ vào ở! Ông đây muốn đánh bọn họ ra ngoài!”

 

Một đám người âm thầm oán giận, có người trực tiếp chửi ầm lên.

 

Nghe thấy lời mấy người nói, bọn họ mơ hồ đã hiểu ra điều gì.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.