Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 743



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 743:

 

“Lưu Mãn San, Tô Thái, trả tiền!”

 

“Máy người không chạy thoát được đâu! Lại không trả tiền, chúng tôi kiện lên tòa!”

 

*Lại không trả tiền, ông đây giết cả nhà mày!”

 

Tiếng la to không dứt bên tai.

 

Hiện trường hỗn loạn vô cùng, cửa phòng đều sắp bị người ta đâm nát.

 

Tô Tiển Khuynh run bàn bật, sợ tới mức cả người ngồi xổm trên mặt đất, mắt to đều là nước mắt.

 

“Anh rễ, em sợ…” Cô ấy mang theo tiếng khóc nức nở nói.

 

Sắc mặt Lâm Dương trằm xuống, trực tiếp dùng lực đuổi người khác đi.

 

Tuy rằng đám người này cao to lực lưỡng, người đông thế mạnh, nhưng lại không thắng nỗi sức lực của Lâm Dương, đồng loại bị đẩy ra cửa phòng.

 

Àm!

 

Lâm Dương đóng cửa thật mạnh lại.

 

“Ò? Nhìn không ra sức lực của cậu còn rất lớn đó! Nhìn dáng vẻ ăn không ít cơm nhà tôi nha!” Trương Tình Vũ kinh ngạc không thôi.

 

 

“Chỉ là Mãn San, cô đang êm đẹp sao lại kêu tên phế vật này tới làm gì? Chẳng lẽ tiểu Dư không nghe cô nói mà nghe lời cậu ta?” Trương Tình Vũ hừ nói.

 

“Tôi không biết tiểu Dư có nghe lời Lâm DƯơng nói không, nhưng mà… Nhà của chúng tôi lần này là đến dựa Lâm Dương…” Mặt Lưu Mãn San lộ vẻ khó xử, thấp giọng nức nở nói.

 

“Hả? Bác gái, tôi chỉ là một tên khốn chẳng làm nên trò trống gì chơi bời lêu lỗổng, bác có chuyện gì cần tìm tôi?”

 

Lâm Dương thầm hừ nói.

 

“Tiểu Dương, lúc trước… Lúc trước đều là bác gái không đúng, con đừng để trong lòng, bác gái hiểu lầm con, bác gái xin lỗi con, con giúp, giúp bác gái đi…” Lưu Mãn San khóc hô.

 

Những lời này của Lưu Mãn San khiến cho Trương Tình Vũ và Tô Quảng hoảng sợ.

 

Tô Nhan cũng là không hiểu ra sao, nhìn Lâm Dương, lại nhìn Lưu Mãn San, khó hiểu hỏi: “Bác gái, Lâm Dương có thể giúp bác được gì?”

 

“Cũng không có gì… Cái kia… Chỉ là tiểu Dương, con có phải biết đạo diễn Tống Kinh không?” Lưu Mãn San ngừng nức nở, cần thận hỏi.

 

“Đây chính là minh tinh lớn đạo diễn lớn, trong nước hẳn là nhà nhà đều biết, tôi đương nhiên biết.” Lâm Dương nói.

 

“Không không không, bác không phải có ý kia, bác là nghe tiểu Dư nói, đạo diễn Tống Kinh hình như con giới thiệu cho con bé quen?”

 

“Làm sao vậy?”

 

“Cái kia… Đạo diễn Tống Kinh đột nhiên giải trừ hợp đồng với tiểu Dư, bác muốn nhờ con giúp liên lạc với đạo diễn Tống Kinh, cả nhà bác muốn mời cậu ấy một bữa cơm, cẩn thận nói lại chuyện này…” Lưu Mãn San tràn đầy chờ: mong nói.

 

“Gì? Giải trừ hợp đồng?” Tô Quảng thất thanh.

 

“Nói như vậy, tiểu Dư nhà mấy người không quay được bộ phim kia?” Trương Tình Vũ ngây người hỏi.

 

“Đúng vậy… Chính là tối hôm qua, đạo diễn Tống đột nhiên tuyên bố giải ước với tiểu Dư nhà tôi, chuyện này hôm nay đã tung ra… Hiện tại ầm ï huyên náo vô cùng…”

 

Lưu Mãn San vừa lau nước mắt vừa oán giận nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.