Chương 745:
“Con gái, con cũng là càng ngày càng kỳ cục, lúc trước chuyện của con với Lâm Dương chưa xong đâu, con còn dám giáo huần mẹ con?” Trương Tình Vũ có hơi tức giận.
Mày liễu của Tô Nhan nhăn chặt lại, thấp giọng nói: “Loại chuyện này chúng ta đóng cửa từ từ bàn bạc đi.”
“Dù sao con cũng phải mau chóng cho mẹ đáp án!”
Trương Tình Vũ hừ nói.
Tô Nhan tâm phiền ý loạn, cũng lười nói chuyện với mẹ của mình, nói với Lưu Mãn San: “Bác gái, bác hiện tại nhanh lấy ra tất cả những thứ đồ đáng giá ra đi, có thể bán thì bán đi, một phần thì đi đổi tương đương với người ta!
Còn lại thì mượn nhờ bạn bè thân thích, gọi cho bọn họ, tạm thời cứ như vậy.”
“Bác…. Bác không hỏi bạn bè thân thích vay tiền…” Lưu Mãn San cần thận nói.
“Có ý gì?” Tô Nhan ngây người hỏi.
“Những người bên ngoài này… Đều là bác mượn vay nặng lãi… Bạn bè thân thích một ngàn bác cũng chưa mượn, bởi vì… Bởi vì cảm giác quá mát mặt…” Lưu Mãn San thấp giọng nói.
Lời này vừa nói ra Tô Nhan cũng sững người.
“Tiểu Dư sao lại có người mẹ ngu ngốc này như cô?” Loại người thành thật như Tô Quảng cũng không nhịn được mà mở miệng.
*Cô… Cô cũng thật lợi hại!” Trương Tình Vũ cũng bị chắn ngạc.
Chín triệu toàn là mượn vay nặng lãi?
Lấy cho vay nặng lãi ra tính, này không còn không phải hơn mắy chục triệu à?
Với lại những thứ Lưu Mã San mua là hàng xa xỉ, bán đi, cộng với phòng ở được năm triệu đã là được lắm rồi.
Trong hai ngày ngắn ngủi, Lưu Mãn San đã tăng nợ cho gia đình bà ta năm triệu… Đừng nói là Tô Dư, đổi lại là Trương Tình Vũ cũng phải nhảy lầu.
Lâm Dương không nhịn được lắc đầu.
Đối lập như vậy, Trương Tình Vũ xem như đã tốt hơn Lưu Mãn San rất nhiều, ít nhất bà ta không có quá đáng như vậy.
“Hiện tại người duy nhất có thể cứu nhà của chúng ta chỉ có tiểu Dương, tiểu Dương, con cũng không thể thấy chét mà không cứu! Con nhất định phải giúp bác gái, cầu xin con!” Lưu Mãn San nắm lấy cánh tay của Lâm Dương, năn nỉ khóc gọi.
“Bác bảo Lâm Dương phải cứu người thế nào?” Tô Nhan hỏi.
“Tiểu Dương, đạo diễn Tống có quan hệ cũng khé tốt với con đúng không? Cầu xin con, giúp chúng ta liên hệ với đạo diễn Tống đi! Chỉ cần đạo diễn Tống có thể chọn tiểu Dư nhà chúng ta làm nữ chính lần nữa, nguy cơ của nhà của chúng ta đã dễ dàng được giải quyết!” Lưu Mãn San khóc ròng nói.
“Lâm Dương sao quen được với đạo diễn Tống? Bà đang đùa cái gì vậy?” Trương Tình Vũ lạnh nói.
*Là thật, lúc trước tiểu Dư có nói qua, chính là tiều Dương giới thiệu cho con bé làm quen với đạo diễn Tống.” Lưu Mãn San khóc thút thít nói.
“Thật?”
Tô Nhan kinh ngạc nhìn Lâm Dương.
“Tên phế vật như nó sao quen đạo diễn Tống được?”
Trương Tình Vũ cũng nhịn không được hỏi.
*Chỉ là từng có gặp mặt một lần, ngược lại cũng không tính là quen” Lâm Dương thuận miệng nói.
Lời này vậy mà là thật.
Anh biết Tống Kinh là thông qua Mã Hải giới thiệu, nói cho chính xác thì anh cũng chẳng gặp qua Tống Kinh được mắy lần, quen thì cũng có quen, nhưng không tính thâm giao.
“Tôi nghe nói bộ phim này của Tống Kinh là do tập đoàn Dương Hoa đầu tư, lần chọn lựa này của Tống Kinh cũng chỉ hữu hạn suy xét đến khu vực Gianh Thành chúng ta, theo tôi thấy, không phải Lâm Dương giới thiệu Tống Kinh cho tiểu Dư quen, mà là thần y Lâm giới thiệu đi?” Lúc này, Tô Quảng ở bên đột nhiên nói một câu.
Câu này vừa nói ra, Lưu Mãn San đang khóc thút thít tr sửng sốt, ngắng đầu nhìn Tô Quảng: “A Quảng, ý của chú là 6s *“Hừ, này còn không rõ sao? Cầu xin tên phế vật Lâm Dương này, không bằng bà trực tiếp xin con gái tôi, bảo con gái của tôi ra mặt gọi điện thoại cho tổng giám đốc Lâm, kêu Tống Kinh tiếp tục dùng Tô Dư, việc này của nhà các người không phải xong rồi sao?” Trương Tình Vũ cao ngạo cười nói.
Phong thủy luân chuyển này.
Trương Tình Vũ không ngờ được rằng, nơi này còn có việc này.
Nói lại thì, việc tập đoàn Dương Hoa làm nhà đầu tư rót vốn cho bộ phim với ( chiến hổ ) của Tống Kinh, quả thật truyền công khai trên mạng.