Chương 754:
“Những gì tôi đang nói thực sự là sự thật. Tôi chỉ là vì thua tiền, tâm trạng không tốt nên uống một chút rượu. Sau đó, biết rằng con gái mình bị sốt liền gấp gáp quay về nhà.
Mới xảy ra tai nạn. Tôi thực sự không nói dối các anh đù chỉ một lời! “Lý Nam cảm xúc trở nên kích động, khuôn mặt đột nhiên đỏ lên, toàn thân cũng không khỏi run rầy.
“Hả?”
Lâm Dương cau mày, đột nhiên ý thức được cái gì, liền ấn cánh tay Lý Nam xuống bắt mạch cho anh ta.
“Trí Hoan Tễ?”
Lâm Dương sửng sốt, lập tức rút một cây kim bạc ra, xuyên qua thái dương của Lý Nam.
Trong phút chốc, Lý Nam bình tĩnh trở lại, ngồi xuống ghé, thở hổn hễn.
“Mạch tượng của anh nghịch loạn, khí huyết cuồn cuộn, các triệu chứng khác nhau cho thấy anh đã dùng Trí Hoan Tế! Chuyện gì đã xảy ra vậy?”, Lâm Dương trầm giọng hỏi.
“Trí hoan tễ? Đó là cái gì? Tôi không uống nó …” Lý Nam bối rối hỏi.
“Anh đã từng dùng ma túy chưa?”
“Không có! Tuyệt đối không có! Tôi chỉ là uống một chút rượu, đánh bài, ngoài ra tôi không làm gì khác cả.”
“Nếu như anh không có, thì chính là có người lén cho anh uống Trí Hoan Tễ …” Lâm Dương sờ sờ cằm, đột nhiên hỏi: “Rượu của anh ..là anh uống một mình sao? Có ai uống cùng anh không? “
Khi những lời này rơi xuống, Lý Nam sững sờ, suy nghĩ một chút mới nói: “Không phải, là một người bạn của tôi.
Hôm nay là tôi tới tìm anh ta mượn tiền. Anh ta đưa cho tôi năm triệu, sau đó an ủi tôi. Còn mời tôi uống rượu, tâm trạng của tôi không tốt lắm nên tôi đã cùng anh ấy uống hết nửa bình rượu trắng! Nói ra thì, rượu của anh ta thật sự rất ngon, bình thường tôi uống nhiều nhát là là hai ly.
Trưa nay lại có thể uống nhiều như vậy. Anh ta nói với tôi.
Nói đi, rượu này không say, tình cờ có người gọi điện cho tôi bảo con gái tôi bị sốt và bảo tôi nhanh chóng trở về, tôi vội vội vàng vàng ra ngoài, lúc đầu tôi không định lái xe về nhưng người bạn đó của tôi nói buổi trưa bình thường không bắt tài xế uống rượu lại xe, hơn nữa rượu này cũng không say. Thuyết phục tôi lái xe về, tôi chỉ… chỉ… “
Nói đến đây, Lý Nam đã không còn nói nên lời nữa.
Nhưng Lâm Dương đã biết được tắt cả.
“Bạn của anh đang ở đâu?” Lâm Dương trầm giọng hỏi.
“Giang…đại lộ Giang Xuyên…”
“Địa chỉ chỉ tiết!” Lâm Dương nghiêm túc hét lên.
“105 hộ gia đình ở Đơn vị 1, Tòa nhà Ba, Khu A, Đại lộ Giang Xuyên …” Lý Nam vội vàng nói.
Lâm Dương nghe vậy, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Từ Thiên.
“Chủ tịch Lâm.”
“Anh không cần tìm con gái của anh ta nữa. Hãy đến đại lộ Giang Xuyên và đưa bạn của Lý Nam tới. Nhanh lên!”
“Vâng!”
Từ Thiên gật đầu, lập tức kiểm tra nhân viên công ty quanh đại lộ Giang Xuyên và gửi cho bọn họ một tin nhắn.
Rất nhanh sau đó, bạn của Lý Nam là Liễu Mục đã được đưa đến.
“Là ai sai khiến?”
Lâm Dương bình tĩnh hỏi.
“Cái gì? Anh nói cái gì vậy? Còn có các anh là ai? Tại sao các anh lại bắt tôi? Cảnh sát! Cảnh sát! Đánh người rồi!!”
Người đàn ông tên Liễu Mục hét lên, không ngừng vùng vẫy.
Lâm Dương xua tay: “Lôi xuống đi, trước tiên chặt tứ chỉ, sau đó bằm nát cho chó ăn!”
“Vâng, anh Lâm!” Từ Thiên không chút do dự, lại vẫy tay liền đưa người đàn ông này ra khỏi phòng điều tra.
Liễu Mục vừa nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng hét lên: “Dừng… Dừng tay!”
“Tôi hỏi lại anh lần cuối, rốt cuộc là ai sai khiến?” Lâm Dương lạnh lùng hỏi.