Chương 761:
Mọi người ôm bụng cười không ngớt, cười ra nước mắt.
Ngay cả Tư Mã Tàng cũng không nhịn được cười.
Không biết đã bao. lâu, mọi người mới hơi dịu lại một chút.
“Tên ngốc này đang nói cái gì vậy?”
“Để tất cả chúng ta đều chết ở đây sao? Hahaha, anh ta đang nằm mơ sao?”
“Trước tiên không nói anh ta có dám ra tay hay không!
Cho dù thật sự ra tay, anh ta cũng không qua nổi hai người. Có thể chiến đấu với chúng ta sao?”
“Chúng ta không phải là một gia tộc y dược gì cả, chúng ta là một gia tộc cổ võ! Anh ta có hiểu ý nghĩa của cổ võ thế gia hay không?”
Người của Tư Mã Thế gia cười khúc khích nói.
Tư Mã Tàng mỉm cười nói: “Lâm thần y, anh đang đùa với tôi sao?”
Lâm Dương không nói lời nào, vẫn nhắm mắt lại. Chỉ khẽ đưa tay lên.
Từ Thiên ở bên cạnh hiểu ý, lấy điện thoại di động ra bám hai lần.
Sau đó…
Loảng xoảng!
Cánh cửa đột nhiên bị đá ra, sau đó rất đông người mặc.
đồ đen xông vào nhà, ai nấy đều rút khẩu súng lục màu đen ra, nhắm vào mỗi thành viên của Tư Mã thế gia có mặt tại hiện trường.
Nụ cười của người Tư Mã thế gia lập tức đông cứng lại.
“Tôi không nói đùa!” Lâm Dương khẽ nói, trong mắt tràn ngập sát ý.
Những người này đều là người của Cung Hoan Vân và Từ Thiên, bọn họ đã được Từ Thiên bố trí ở chung quanh, chỉ cần Lâm Dương ra lệnh, bọn họ sẽ xông vào.
Các thành viên của Tư Mã Thế Gia đều là võ giả, nếu như: chỉ là những vệ sĩ bình thường, cho dù có cầm súng thì cũng chưa chắc có thể làm gì được bọn họ.
Nhưng lần này thì khác.
Bởi vì có hàng ngàn vệ sĩ xung quanh.
Chưa kể trong số đó còn có những lính đặc công đã xuất ngũ, thậm chí còn có những lính đánh thuê sức mạnh hùng hậu đã lâu năm chỉnh chiến ở nước ngoài, chỉ nói con số này thôi đã vây kín biệt thự nước cũng không thầm qua được.
Trong trường hợp này, cho dù một người có thân thủ tốt e rằng cũng không thể sử dụng được nó.
Càng huống hồ, những người này đều là những cơ thể bằng xương bằng thịt, cho dù thân thủ có tốt đến đâu thì có thể nhanh hơn đạn sao?
Bầu không khí tại hiện trường rát nặng nè.
Gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây, bầu không khí vô cùng lo lắng.
Tuy nhiên, Tư Mã thế gia không hề hoảng sợ.
Ngược lại, Tư Mã Tàng bật cười haha, nhìn Lâm Dương với ánh mắt giễu cợt nói: “Tôi vốn dĩ cho rằng Lâm thần y là người thông minh tuyệt đỉnh, cực kỳ điềm đạm. Không ngờ hôm nay vừa gặp mặt, không chỉ ngốc nghéch, hơn nữa còn ngốc nghếch cực đỉnh, bốc đồng như một kẻ liều lĩnh, đã đánh giá cao rồi, đã đánh giá cao rồi, hahahaha….
Tiếng cười tràn đầy giễu cợt và coi thường.
Ngay cả Trịnh An Sơn cũng không khỏi lắc đầu lia lịa, ánh mắt nhìn Lâm Dương không còn nhiều tán thưởng như trước, mà ngược lại đa phần là khinh thường.
Xét cho cùng, hành động này của Lâm Dương là quá bốc đồng và quá thiểu não.
Người của Tư Mã thế gia người ta dám tới, không lẽ lại sợ hành động này sao?
Hơn nữa mời người khác đến dự tiệc, lại sắp xếp nhiều người như vậy để thiết lập một bữa đại tiệc, đây không phải là nói cho đối thủ của mình biết bản thân tài trí kém cỏi, chỉ có thể dựa vào những võ lực cấp tháp nhất này để chống lại sao?
Đó thực sự là kế sách hạ đẳng nhát.
“Nhìn nhằm rồi, nhìn mình rồi, trước đây tôi đã luôn nhìn nhằm rồi!” Trịnh An Sơn lắc đầu, thở dài nói.
“Thật hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ này của ông Trịnh, thú vị, thú vị. Chuyến đi đến Giang Thành lần này, thật đáng giá!”
Tư Mã Tàng cười nói.