Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 793



Chương 793:

 

Kỹ thuật châm cứu không xa lạ, kỹ xảo cũng không có gì khiến người khác phải ngạc nhiên, chỉ là một vài mũi kim châm xuống một cách vững vàng.

 

Các bệnh nhân cũng không có cảm giác gì.

 

Những đồ đệ của Mạnh Châu cũng cảm thấy rất bình thường không có gì gọi là thần kỳ hết.

 

Nhưng … Khuôn mặt già nua của Mạnh Châu lập tức trắng bệch, cả người liên tục lui về phía sau, đôi mắt mở to ra dường như con mắt sắp rớt ra khỏi hốc mắt.

 

“Không thể nào… Không thể nào… Không thể nào!” Cả người Mạnh Châu run lên, mồ hôi đầm đìa, giống như đã nhìn thấy một chuyện gì đó rất kinh khủng.

 

“Sư phụ, ông không sao chứ?” Người đồ đệ đứng bên cạnh vội vàng đỡ Mạnh Châu.

 

Nhưng nghe thấy Mạnh Châu lắp bắp nói: “Đây là Thiên Công Châm Cảnh! Đây chắc chắn là Thiên Công Châm Cảnh! Thuật châm cứu của cậu… sao lại đạt đến bước xảo đoạt thiên công như vậy?”

 

Thiên Công Châm Cảnh!

 

Đó là cảnh giới đỉnh cao trong giới châm cứu y học cổ truyền.

 

Cả đời này, Mạnh Châu chỉ nhìn thầy một người duy nhất sử dụng thuật châm cứu này.

 

Đó chính là người Sư phụ đã qua đời của mình!

 

Chính bởi vì như vậy, Mạnh Châu mới nhận ra cách thể hiện của Thiên Công Châm Cảnh này.

 

Vượt ngoài sự thô tục, đơn giản hóa, quay trở lại với những điều cơ bản!

 

Mạnh Châu muốn nói rằng mình đã nhìn lầm, nhưng mà…

 

Lúc này, cách châm cứu của Lâm Dương quả thực giống hệt với sư phụ của ông ta.

 

Làm sao có thể như vậy được chứ?

 

Chuyện gì đang xảy ra?

 

“Chẳng lẽ… cậu ta còn trẻ như thế mà đã đạt đến trình độ chữa bệnh của sư phụ rồi sao?” Mồ hôi của Mạnh Châu tuôn ra như suối, khuôn mặt già nua trắng bệch như tờ giấy…

 

Thiên tài quái dị như thế, còn trẻ tuổi như vậy sao lại có thể đạt đến cảnh giới như vậy chứ?

 

“Ông Mạnh? Sao ông lại đến đây?” Dường như Lâm Dương đã chú ý đến Mạnh Châu đang đi tới, mỉm cười chào hỏi.

 

Sắc mặt Mạnh Châu rất khó coi, mở miệng, nhưng lại không biết nên nói gì.

 

Có trời mới biết Lâm Dương đã khiến ông ta chịu bao nhiêu cú sốc.

 

Nhưng mà người đồ đệ đứng bên cạnh không nhịn được, đi thẳng về phía trước hét lên: “Anh Lâm, anh làm việc quá chậm. Tám mươi bệnh nhân đã được Sư phụ tôi khám xong rồi, anh vẫn còn lề mề ở nơi này, anh có tình kéo dài thời gian đúng không? Anh không dám so tài với sư phụ của chúng tôi đúng không?”

 

Mạnh Châu lập tức xấu hỗ.

 

“Cậu nói gì đấy?”

 

“Sao cậu lại nói chuyện với thần y Lâm như thế?”

 

“Các người thật là không có phép tắc!”

 

Bệnh nhân đứng bên cạnh lớn tiếng trách mắng.

 

Một y tá mới vào làm việc ở Phái Huyền Y cũng không nhịn được mà lên tiếng.

 

“Tám mươi người thì hay ho lắm sao? Thần y Lâm của chúng tôi đã khám hơn ba trăm bệnh nhân rồi đầy!”

 

Vừa dút lời, những người đồ đệ của Mạnh Châu đều sửng sốt.

 

“Ba trăm người?”

 

“Đây … lừa gạt người khác đúng không? Tôi tính toán một chút, cứ một phút khám một người, khám được ba trăm người thì phải mất năm tiếng đồng hồ. Huống chỉ từ lúc thần y Lâm bước vào Học Viện cho đến bây giờ vẫn chưa đến năm tiếng, lẽ nào thời gian khám bệnh cho một bệnh nhân chưa đên một phút sao? Uây, vừa nghe là đã biệt nói khoác rồi!”

 

Các đồ đệ đều không tin.

 

“Khám hai người cùng một lúc không được sao?” Y tá phản bác.

 

“Khám hai người? Một người phân thân ra sao? Ơ, lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Anh ta thật là vô trách nhiệm với bệnh nhân.” Người đồ đệ nói rất hùng hồn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.