Chương 796:
“Gia chủ, tôi gọi rồi. Mạnh Châu nói ông ta muốn học Cửu Nhai Thần Châm gì đó, tạm thời không về được.” Một người nhà họ Mạnh nói.
“Nói cho ông ta biết, nếu ông ta không về, bảo ông ta cút khỏi gia tộc cho tôi!” Gia chủ Mạnh gào lên.
“Còn nữa, Mạnh Châu nói, không sao… Đợi ông ta học được Cửu Nhai Thần Châm rồi, gia tộc sẽ mời ông ta Gia chủ Mạnh trực tiếp phun ra một ngụm máu.
Nhà họ Mạnh bị đánh bại, chỉ còn sót lại một cánh tay là nhà họ Đoàn.
Nhưng mà nhà họ Đoàn đương nhiên sẽ không manh động, liều lĩnh và hấp tấp như vậy nữa. Dù sao thì nhà họ Kiều và nhà họ Mạnh đã lần lượt nhận thua, nếu nhà họ Đoàn không làm tốt công tác chuẩn bị thì e rằng chỉ tự chuốc lấy nhục mà thôi.
Nhưng mà Lâm Dương cũng không bằng lòng khoanh tay chờ chết.
Đợi sau ra khỏi học viện, anh sẽ lập tức trở về tập đoàn Dương Hoa.
“Đã chuẩn bị hết chưa?”
“Chuẩn bị xong rồi. Chủ tịch Lâm, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu.” Mã Hải và Từ Thiên cúi đầu, cung kính nói.
“Bắt đầu đi.”
Lâm Dương nói.
Chẳng bao lâu, những lực lượng dưới trướng của Lâm Dương bắt đầu hành động.
Trong vòng mười phút sau khi anh ra lệnh, bất kỳ người nào có quan hệ với nhà họ Đoàn đều không thể mua bắt kỳ loại thuốc nào do Dương Hoa sản xuất từ các quầy thuốc lớn.
Đặc biệt là thuốc nhồi máu não và thuốc trị viêm mũi.
Không chỉ như thế, tất cả những ngành nghề và công ty liên quan đến tập đoàn Dương Hoa đều liệt những người bạn thân thiết của nhà họ Đoàn vào danh sách đen.
Tắt cả các công ty cung cấp nguồn hàng cho nhà họ Đoàn đều bị gián đoạn. Các nhà hàng, khách sạn vừa mới khai trương cũng xuất hiện hiện tượng gây rối liên tiếp, buộc phải tạm ngừng hoạt động.
Chỉ trong nửa ngày, nhà họ Đoàn rơi vào trạng thái bại lệ Chương 546 Khuôn mặt gia chủ nhà họ Đoàn u ám ngồi trong đại sảnh.
Tất cả những người nhà họ Đoàn đều tập trung tại đây.
Hoặc là mặt mày rầu rĩ hút một điều thuốc.
Hoặc là liên tục gọi điện thoại.
Sương khói dày đặc trong phòng khách, bầu không khí bỗng trở nên trang nghiêm.
Rằm!
Cửa lớn bị người khác đẩy mạnh ra.
Sau đó một người thanh niên xông vào nhà, hét vào mặt gia chủ nhà họ Đoàn: “Bác cả! Bác cả! Bác cả mau nghĩ cách đi. Bố cháu … ông ấy sắp chết rồi!”
Lời vừa dứt, mọi người trong phòng đều chắn động.
“A Vượng! Chuyện gì thế?” Gia chủ nhà họ Đoàn nhìn chằm chằm người thanh niên hỏi.
“Thuốc! Thuốc! Bố cháu cần thuốc!” Người thanh niên bật khóc, kêu lên: “Dương Hoa đã liệt gia đình chúng cháu vào danh sách đen. Nhà chúng cháu bây giờ không thể mua được thuốc nhồi máu não, vậy nên bố cháu phải đột ngột dừng thuốc. Nếu như không uống thuốc kịp thời, tính mạng của bố cháu sẽ gặp nguy hiểm. Bác cả! Cứu ông ấy đi. Cứu bó cháu với! Cứu bố cháu với!”
Mọi người nghe xong, sắc mặt trở nên cứng đờ.
“Đừng lo lắng, Bác cả sẽ tìm cách.” Giọng nói khàn khàn của gia chủ nhà họ Đoàn vang lên.
“Bác cả, bác sĩ nói tình trạng hiện tại của bố cháu không thể qua khỏi đêm nay. Nếu như hôm nay không lấy được thuốc thì chỉ…chỉ…” Người thanh niên nói rất khó khăn, mấy chữ cuối cùng cũng không thốt nên lời.
“A Vượng, đừng lo lắng, cháu về trước đi. Hôm nay bác nhất định sẽ đưa thuốc đến tận miệng bố cháu. Thế này đi, cháu quay về trước, chăm sóc bồ thật tốt, đợi bác lầy được thuốc rồi thì sẽ gọi điện cho cháu, được không?” Gia chủ nhà họ Đoàn ân cần nói.
“Vâng, cảm ơn bác cải” Người thanh niên lau nước mắt, xoay người rời đi.
Sau khi người thanh niên rời đi, gia chủ nhà họ Đoàn lạnh lùng nhìn cánh cửa đang đóng chặt, lạnh lùng nói: “Cử người đi mua thuốc ngay. Mặc kệ là thuốc ở quầy thuốc hay là xưởng, thậm chí là thuốc ở trong tay bệnh nhân khác, đi mua ngay cho tôi! Nghe thấy chưa hả?”