Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 81: Không được tiếp đãi



Một vài người quay đầu lại….liền thấy một người to con mặc đồ đen chạy tới.

Người đàn ông da ngăm đen, trêи mặt có một vết sẹo nhìn có vẻ dữ tọn, lai lộ ra hai bắp tay vô cùng cường tráng, đối diện có cảm giác rất áp lực.

* Mậu Niên?” Trương Trình Vũ có chút bắt ngờ.

“Cô, chú, mọi người định đi đâu?” Vẻ mặt Trương Mậu Nhiên ân cần hỏi.”

*Đi về.”

“Đi về? Hôm nay là sinh nhật ông nội, mọi người còn chưa mừng thọ, sao lại đi về?” Trương Mậu Nhiên cau mày nói.

“Mậu Niên, không phải bọn tôi không muốn chúc thọ, mà là có vài người không cho bọn tôi vào.” Tô Quảng nói.

“Sao lại vậy? Mọi người là người nhà họ Trương, nơi này là nhà họ Trương, ai không dám cho mọi người vào?” Trương Mậu Niên có chút bất ngờ nói, “Cô, chú, hai người nói với con, ai dám thất lễ với hai người, con nhất định sẽ không bỏ qua cho họ!”

“Còn có thể là ai? Không phải chính là A Bưul” Trương Trình Vũ giận đùng đùng chỉ vào A Bưu nói.

*A Bưu, có chuyện này sao?” Trương Mậu Năm nhìn chằm chằm A Bưu, giọng điệu không vui hỏi.

“Cậu chủ, sao có thể? A Bưu cũng không phải ngày đầu tiên làm ở nhà họ Trương, sao có thể không biết cô Trương? Sao có thể dám ngăn họ vào chứ?” A Bưu trưng bộ mặt oan ức nói.

“Nói cũng đúng, con nhớ lần trước lúc cô tới bọn họ đã ở đó, sao có thể không biết bọn họ, có phải có hiểu làm gì hay không?” Trương Mậu Năm gật đầu.

“Cậu vừa mới nói như vậy.” Trương Trình Vũ tức giận, quát lớn: “Rõ ràng vừa nãy cậu nói không biết bọn tôi, không cho bọn tôi vào. Bây giờ cậu lại lật giọng? Cậu nói dối!”

“Bác Trương, con thật sự không có, bác không thể đổ lỗi cho con!” Bộ dạng A Bưu giống như sắp khóc.

Trương Mậu Năm cũng trầm mặc nói: “Cô, A Bưu là anh em xuất ngũ cùng con, nếu bác nói A Bưu không cho bác vào, vậy mời cô đưa ra bằng chứng!”

“Có video! Có video!” Trương Tình Vũ vội la lên: “Lâm Dương, mau đưa video cho cậu ta xem, mau lên!”

“Mẹ, vô dụng thôi.”

“Mau cho nó xem!” Trương Tình Vũ quát.

Lâm Dương lắc lắc đầu, lấy điện thoại di động ra, mở video lên đưa ra.

Trương Mậu Năm nhìn thoáng qua, mặt không chút thay đổi nhìn Trương Tình Vũ: “Cô, cái này có thể làm bằng chứng sao?”

Trương Tình Vũ sửng sốt, vội vàng nhận lấy điện thoại nhìn một lúc.

“Sao có thể như vậy?” Trương Tình Vũ trợn tròn mắt.

“Mẹ, con không quay được lúc anh ta không cho mình vào, lúc con quay anh ta cũng không nói nữa, cho nên video không chứng minh được gì,” Lâm Dương lãnh đạm nói.

“Sao con không quay sớm? Đúng là đồ vô dụng!” Trương Tình Vũ giận run cả người.

“Mẹ à, sao Lâm Dương biết xảy ra chuyện như vậy mà quay trước chứ?” Tô Nhan không nhịn được vì Lâm Dương bênh vực kẻ yếu.

“Mấy đứa…” Trương Tình Vũ tức đến nỗi run cả người.

“Bác, con không biết bác có hành kiến gì với A Bưu, nhưng con phải nói cho bác biết, A Bưu sẽ không nói dối.” Trương Mậu Năm nghiêm túc nói.

“Vậy ý cậu là tôi nói dối?”

“Con không biết.” Trương Mậu Năm lãnh đạm nói.

“Nếu cậu không tin, có thể hỏi mọi người xung quanh, tất cả mọi người thấy đấy, chính cậu ta là người không cho tôi vào.”

Trương Tình Vũ lại hét to lần nữa.



*Mọi người xung quanh có ai thấy không?” Trương Mậu Năm thản nhiên nhìn xung quanh.

Nhưng…..Không có ai đứng ra làm chứng cho Trương Tình Vũ.

Chuyện đùa.

Trương Mậu Năm đã nói, A Bưu là anh em của anh ta, tuyên bố Trương Mậu Năm chỉnh Trương Tình Vũ, nếu ai đứng ra, đó không phải là tự nhận là địch của Trương Mậu Năm sao?

Ai sẽ vì Trương Tình Vũ không được người nhà coi trọng mà trêu chọc người như Trương Mậu Năm đây?

Trương Tình Vũ kinh ngạc nhìn xung quanh không có ai dám lên tiếng, sắc mặt trở nên tái nhọt, chét lặng.

“Mẹ, bỏ đi.” Tô Nhan cũng biết rõ ở đây là cửa ra vào, tiến lên, thấp giọng nói.

Trương Tình Vũ trợn mắt, nhưng rất nhanh, bà ta nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

“Mẹ sớm nên biết như vậy, nên biết sớm…”

“Mẹ….”

“Yên tâm, mẹ không sao, mẹ quen rồi, mẹ quen TÔI Trương Tình Vũ thấp giọng nói.

Nghe thấy mẹ mình nói như vậy, Tô Nhan bắt đầu lo lắng.

Tô Quảng không nói lời nào.

“Bác, hôm nay là sinh nhật ông nội, khách đến đây rất nhiều, bác cũng họ Trương, cho dù bác không thấy xấu hổ, nhưng ít nhất cũng phải chừa mặt mũi cho nhà họ Trương. Sao cứ phải làm ầm ï để bị chê cười, bác mới cam tâm sao?” Trương Mậu Năm hừ lạnh nói.

“Vào đi, đừng ở bên ngoài làm mắt mặt.”

Trương Mậu Năm nói xong, tiện đà xoay người quay đi.

“Đáng giận! Đáng giận! Rõ ràng là anh ta có tình, giờ lại quay qua trách ngược chúng ta!” Khuôn mặt Tô Nhan vì tức giận mà đỏ bừng.

“Quên đi Tiểu Nhan, chúng ta đi vào thôi, chỉ cần mừng thọ cho ông nội con xong, chúng ta sẽ đi.” Tô Quảng thấp giọng nói.

Mỗi người đều mang theo tâm trạng phức tạp bước vào cửa chính nhà họ Trương.

Dọc đường đi, không ít khách liên tục hướng mắt về phía họ, người thì thì thầm tai nhau, người thì chỉ trở, còn có người âm thầm cười cọt.

Hiền nhiên là chuyện ở cửa chính đã truyền đi.

Nhưng mà cũng may nhà họ cũng đã quen với những ánh nhìn này, vào nhà họ Trương liền tìm một góc ngồi xuống.

Mọi thứ đều như gió thoảng qua tai.

“Mẹ, khi nào thì đi tìm ông ngoại?” Tô Nhan chần chừ một lát rồi mở miệng.

“Chắc giờ ông ngoại còn đang bận tiếp khách quý, lúc này không nên đi quấy rày là tốt nhất.” Trương Tình Vũ thấp giọng nói.

Lần này bà ta thật ra còn có mục đích khác là phải nói rõ ràng chuyện chiếc vòng, tuy rằng ông cụ nhà họ Trương là người cố chấp, tính tình cũng thất thường nhưng cũng không đến mức không nói lý.

“Đúng vậy, chuyện này tốt nhất là chờ xong tiệc rồi nói, đợi ông ấy về phòng rồi nói, có điều tốt nhất là mỗi lần gặp đều lạnh lùng với ông cụ, mẹ bà sẽ đau lòng.” Tô Quảng cũng cười nói.

Tô Nhan khẽ gật đầu nhưng mà trong lòng vẫn có chút không yên.

Việc này cô cũng biết, lần trước nhà họ Trương họp mặt, ông Trương đã mất một chiếc vòng ngọc, mà vòng tay này cũng không phải vòng tay bình thường mà là đồ gia truyền nhà họ Trương, giá trị xa xỉ, rất nhiều người tưởng Trương Tình Vũ ăn cắp bởi vì lúc chiếc vòng ngọc mắt, bà ta đã ra vào phòng của ông cụ, vì thế mọi người bắt ép Trương Tình Vũ giao vòng ra, nhưng Trương Tình Vũ không lấy trộm, người nhà họ Trương lúc đầu định đưa Trương Tình Vũ đến đồn cảnh sát nhưng bởi vì ông cụ kêu bọn họ trong ngày phải về thành phó.

Nói là quay về, thật ra chính là bị đuổi ra ngoài, nghe nói ngay cả quà cũng bị nhà họ Trương ném đi, vô cùng chật vật.



“Mẹ, mẹ yên tâm, người trong sạch mọi chuyện sẽ được sáng tỏ, chúng ta không lấy chính là không lấy, ông ngoại nhất định sẽ trả lại trong sạch cho chúng ta.” Tô Nhan an ủi nói.

“Mong là vậy.” Trương Tình Vũ chua sót cười, không nói nữa.

Nhưng mà đúng lúc này…

Đột nhiên một chén nước tạt thẳng lên mặt Trương Tình Vũ.

Trương Tình Vũ sững sờ.

Tô Quảng, Tô Nhan đồng loạt đứng lên.

Lâm Dương cũng sửng sốt, nhìn sang hai bên đã thâu một người phụ nữ thân thể mập mạp đeo nữ trang đẹp mắt đang cầm cái cốc đứng ở cạnh bàn.

“Bà làm cái gì vậy?” Tô Nhan nóng nảy, vội vàng lấy giấy lau.

“Đây là nhà họ Trương, không chào đón kẻ trộm! Phiền mấy người mau ra khỏi đây!” Người đó nỗi giận nói.

“Yêu Khi, đều là người một nhà mà, có cần phải vậy không?”

Tô Quảng bắt đắc dĩ nói.

Người đó là dì của Tô Nhan, Trương Tình Vũ là chị của Trương Yêu Khi.

“Người một nhà? Ai là người một nhà với đồ vô tích sự này?

Nhà họ Trương tôi làm gì có ai là kẻ trộm?” Trương Yêu Khi chống nạnh hét to.

*Di! Dì hơi quá đáng rồi. Mẹ con không lấy chiếc vòng đó, việc gì cũng phải có chứng cứ, nếu mấy người không có chứng cứ, xin mời không ăn không nói có!” Tô Nhan tức giận nói.

“Chứng cứ? Chuyện này cần có chứng cứ sao? Tất cả mọi người đều biết chuyện, còn cần chứng cứ sao?”

“Vậy dì chính là đang vu khống!”

“Con quỷ, mày dám cãi tao?” Trương Yêu Khi nổi giận, định xông đến dạy dỗ Tô Nhan.

Nhưng ngay lúc này, một người phụ nữ khác đi tới, che miệng cười nói.

“Mẹ, đừng làm loạn, hôm nay là sinh nhật của ông ngoại, mẹ đừng thất lễ như vậy,chẳng lẽ muốn cho người ngoài chê cười sao?”

“Chị Thành Bình?” Tô Nhan gọi.

“Ôi Tiểu Nhan, đã lâu không gặp, em đúng là càng ngày càng đẹp nhal”” Cô gái mỉm cười nói, tầm mắt dừng lại trêи người bên cạnh Tô Nhan, “Lâm Dương, lâu rồi không gặp, dạo này khỏe không? Tìm được việc chưa? Không phải vẫn đang ở nhà ăn bám chứ?”

Vừa dút lời, trong phòng vang lên một trận cười.

Lâm Dương chỉ cười giễu, chỉ cần anh đến, người nhà họ trương không nhịn được lấy anh làm trò cười.

Lần này cũng không ngoại lệ.

*Tôi có việc rồi.” Lâm Dương mặt không biến sắc nói.

“Việc gì vậy?” Thành Bình sửng sốt hỏi lại.

“ Làm việc trong bệnh viện.”

“Bệnh viện?” Đám người Thành Bình sửng sốt: “Cậu khám bệnh cho người ta sao?”

“Không phải, mà là người quét rác.” Lâm Dương lắc đầu.

Người trong phòng trở nên im lặng, ngay sau đó lại cười như muốn sập nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.