Chương 810:
“Tiểu Nhan, con có còn chút lương tâm nào không? Bác cả con đã như thế này rồi, con còn nói đỡ cho chồng mình sao?” Chẩm Tề nhíu mày nói “Chẩm Tè, cô nói chuyện chú ý một chút! Tên rác rưởi đó không phải là chồng của Tiểu Nhan nhà tôi, cậu ta sắp ly hôn với Tiểu Nhan nhà tôi rồi!” Trương Tinh Vũ vội vàng nói.
“Ly hôn? Chị nói ly hôn từ bao lâu rồi? Nhưng có tháy làm đâu, có chuyện gì vậy?” Cô họ của Tô Nhan hỏi.
“Không phải giữa chừng lúc nào cũng phát sinh việc ngoài ý muốn sao?” Trương Tinh Vũ càng nỗi cáu.
Nhưng hiện tại xem ra, trong thâm tâm điều bà ta lo sợ nhất không phải là chuyện ngoài ý muốn, mà là thái độ của con gái bà đối với Lâm Dương.
Bà ta đã nhận ra rằng Tô Nhan hình như hoàn toàn không vội ly hôn với Lâm Dương, mà… hiện giờ còn không muốn ly hôn.
Điều này khiến bà ta lo lắng không ít.
“Tóm lại đừng nói đến tên phế vật đó nữa, Tiểu Nhan, hay là con mau chóng liên hệ với Lâm đồng, thỉnh cầu Lâm đồng cứu bác cả con đi. Dù sao thì cũng là người một nhà, hãy gạt bỏ hiểu lầm trước đây sang một bên, nhanh chóng cứu người!” Tô Quảng nói.
Tô Nhan nghiên chặt răng, nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu.
Bắt kể chuyện gì cũng đều có thể gạt sang một bên, rốt cuộc thì hiện giờ mạng người vô cùng quan trọng!
Bắm số kết nói điện thoại…
Một lúc sau, Lâm Dương vừa đi ra khỏi bệnh viện thì nhận được điện thoại của Tô Nhan.
Cuộc gọi này do Mã Hải chuyển hướng.
“Alo2”
Lâm Dương mặt không cảm xúc nhận điện.
“Xin… xin chào anh, Lâm đồng, tôi là Tô Nhan…” Tô Nhan vô cùng căng thẳng, dè dặt nói.
Theo yêu cầu của người nhà Tô gia, cô đã gọi cuộc điện thoại này.
Cả đám người xếp thành một vòng tròn, căng thẳng hồi hộp nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay cô.
*Có chuyện gì không?” Lâm Dương trầm giọng hỏi.
“À, là như này, tôi … bác cả của tôi … xảy ra chút chuyện, hiện đang nằm ở khoa Hồi sức tích cực của Bệnh viện Nhân dân. Bác sĩ nói ông ấy … tình trạng của ông áy rất gay go, rất khó kiểm soát. Chưa biết có thể kéo dài được bao lâu. Nghe nói y thuật của anh là độc nhất vô nhị, cho nên … cho nên tôi muốn thỉnh cầu anh đến … cứu bác cả của tôi. Không biết anh có thuận tiện hay không … “Tô Nhan thận trọng nói.
Nghe xong những lời này, Lâm Dương ở bên kia điện thoại gật đầu không chút do dự: “Được rồi, tôi có thể đi gặp bác cả của cô, nhưng tôi phải nói trước với cô rằng tôi chưa chắc đã chữa trị được cho bác của cô! Trước tiên cô nên chuẩn bị sẵn tâm lý như vậy đi.”
“Thật sao?”
Người nhà Tô gia ngay lập tức vui mừng khôn xiết “Tôi nói mà, Lâm thần y có ý với con gái tôi! Yêu cầu nhỏ này anh ta căn bản không bao giờ từ chối!” Trương Tỉnh Vũ hào hứng nói.
Tô Nhan cũng thở phào nhẹ nhõm “Cảm ơn anh, Lâm thần y!”
“Không cần khách sáo, hiện giờ các người đang ở bệnh viện?”
“Vâng”
“Được, giờ tôi sẽ qua đó!”
Lâm Dương nói, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, rất nhanh liền đặt điện thoại xuống, biến đổi thành diện mạo của Lâm thần y, tìm một cửa hàng thay quần áo, mặt không biểu cảm gì đi về phía bệnh viện.
Ngay khi Lâm Dương xuất hiện ở cổng bệnh viện, lập tức dẫn tới một trận kinh động, cả đám người vây lấy anh.
“Trời ạ, là Lâm thần y!”
“Lâm thần y đến rồi!”
“Lâm thần y, làm ơn xem bệnh cho tôi.”
“Lâm thần y, tôi đưa cho anh tiền, làm ơn chữa khỏi bệnh cho tôi với, cầu xin anh!”
“Lâm thần y…”
Người ở bốn phía lập tức vây quanh, người bệnh có, người nhà có, tất cả đều vô cùng xúc động vây quanh anh ta, tới mức con kiến cũng không chui lọt.